Chương 1012: Hôn Mê 2
Chương 1012: Hôn Mê 2
Chương 1012: Hôn Mê 2
"Vậy được rồi, có chuyện gì nhanh chóng báo cho chúng ta biết một tiếng." Cố nhị thúc chần chừ một lúc rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Dù sao bây giờ bọn họ ở chỗ này đúng là không giúp được gì.
Vừa tiễn họ đi thì Minh Ngọc công chúa đã chạy đến, tiếp đó là thế tử An Vương và thế tử Hiền Vương, một số đại thần có quan hệ tốt cũng đến.
Tuy trong lòng Chu Oánh thấy mệt mỏi nhưng tiếp đãi bọn họ, cũng để cho Cố Thừa Hỷ nói rõ một chút tình huống với bọn họ.
Hai vị thế tử còn vào nhà thăm Cố Thừa Duệ một chút, sau đó mọi người mới lo lắng rời đi.
Chờ sau khi bọn họ đi về, Chu Oánh vừa ngồi xuống muốn uống ngụm nước, Quả Quả đã dẫn theo Thần Thần đi đến, lo lắng hỏi: "Nương, cha con, thật sự không bị gì sao?"
"Không sao, cha con quá mệt mỏi nên muốn ngủ nhiều một chút mà thôi." Chu Oánh cố nặn ra một nụ cười nói.
"Nương, con muốn gặp cha." Lúc này Thần Thần mở miệng nói.
"Đi thôi." Chu Oánh khẽ gật đầu.
Quả Quả vừa nghe thấy đã lập tức dẫn Thần Thần vào phòng ngủ.
Lúc này Cố Thành Lâm đã tiến vào Hàn Lâm Viện, cũng là tiến sĩ hạng nhì hạng ba trong kỳ thi hội năm ngoái, vội vã chạy vào hỏi: "Tẩu tử, nghe biểu ca ta ngất xỉu, xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu Oánh nhìn thấy hắn ta, có thể nói là như nhìn thấy thân nhân, sống mũi chợt hơi cay cay nói: "Ta cũng không biết, không tra ra được bất kỳ vấn đề gì, nhưng chính là hôn mê bất tỉnh."
"Sao có thể như vậy, không phải là bị lén hạ độc chứ?" Cố Thành Lâm vội vàng kích động đáp lời.
"Chắc là không." Chu Oánh khẳng định lắc đầu nói.
Bởi vì cho dù là Trung y hay là Tây y nàng đều đã tra qua, nếu thật sự trúng độc gì đó, không có khả năng một chút khác lạ cũng không xuất hiện.
Chẳng qua căn cứ vào kinh nghiệm của Mẫu Thần nương nương mà xem, thứ xảy ra vấn đề tám phần là linh hồn, cũng không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì.
Thật sự khiến nàng nôn nóng muốn chết.
Cho nên ban đêm trời tối vắng người, nàng dự định sẽ vào giấc mộng của hắn xem thử rốt cuộc là tình huống gì đang xảy ra.
"Cha, cha, người đứng lên đi, hôm nay người còn chưa kiểm tra bài tập của Thần Thần đâu." Lúc này Thần Thần hô to trong phòng.
"Tẩu tử, có tiện vào xem không?" Cố Thành Lâm hỏi.
"Cùng đi đi." Chu Oánh nói xong đứng dậy đi với hắn ta vào bên trong.
Sau khi đi vào, Chu Oánh thấy Quả Quả lại lau nước mắt thì tiến lên ôm cô bé vào lòng nói: "Yên tâm đi, cha con nhất định sẽ không sao đâu."
Quả Quả không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Cố Thành Lâm thì tiến lên kiểm tra cho Cố Thừa Duệ một phen, tuy mấy năm nay hắn ta không học chuyên môn về y thuật, nhưng mưa dầm thấm đất cũng tiếp xúc được với một ít kiến thức y học.
Cho nên chỉ nhìn sắc mặt của Cố Thừa Duệ, hắn ta cũng biết, tạm thời có thể chắc chắn một nửa, hắn không có vấn đề gì.
Sau đó hắn ta kéo Thần Thần nói: "Đi, hôm nay thúc sẽ kiểm tra bài tập của con."
Sau khi nói xong, Cố Thành Lâm gật đầu với Chu Oánh rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Chu Oánh cũng nói với Quả Quả: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, chắc chắn cha con sẽ không sao."
Sau khi nói xong, nàng kéo Quả Quả đang đi một bước quay đầu lại ba lần đi ra ngoài, sau đó bắt đầu sai người chuẩn bị cơm nước, cũng cố ý nhấn mạnh bọn họ nấu một ít cháo loãng.
Cố Thành Lâm kiểm tra xong bài tập của Thần Thần thì dẫn cậu bé đi thẳng đến hiệu thuốc nhỏ của Cố Thừa Duệ, tìm được Cố Thừa Hỷ đang lật sách hỏi: "Thừa Hỷ ca, rốt cuộc Tam ca xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm, không phải đang tra đây sao." Cố Thừa Hỷ cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
"Vậy tra được cái gì chưa?"
Cố Thừa Hỷ lắc đầu nói: "Không có, có điều rất giống với chứng Ly Hồn mà đạo sĩ đã nói."
Cố Thành Lâm nghe xong thì ngây ngẩn cả người nói: "Người đọc sách không nói đến chuyện yêu ma quỷ quái."