Chương 103: Đầu Độc
Chương 103: Đầu Độc
Chương 103: Đầu Độc
Nhất thời buồn nôn không thôi, sau đó đặt đậu phụ trúc sang một bên, muốn tìm cái xẻng ném nó đi, kết quả lúc đi đến bên trong lều củi, phát hiện trên đất có một cái bánh bao trắng bị chuột gặm qua, mà lại là bánh thuần nhân thịt.
Thấy vậy trong lòng Chu Oánh có một luồng dự cảm không tốt, bởi vì nàng gói bánh bao chưa từng gói bánh bao thuần nhân thịt, cho nên cái bánh bao này chắc chắn là bị người khác bỏ vào, nhìn vị trí rõ ràng là hướng về phía Nhị Tráng.
Nhưng Nhị Tráng là một con chó, nó cản việc của ai rồi, nhất định phải giết một con chó, lẽ nào là kẻ trộm.
Có điều rất nhanh sau đó liền nghĩ đến, mũi chó thật sự rất linh, mấu chốt là Cố Thừa Duệ vì để phòng ngừa vạn nhất, còn từng cố ý dùng vài loại độc thông thường để huấn luyện cho nó, vì vậy nàng trực tiếp đá banh bao đến cái ổ của Nhị Tráng rồi hô lên: "Nhị Tráng, ngửi ngửi xem."
Nhị Tráng đang híp mắt ngủ nghe thấy gọi nó, lập tức tỉnh dậy, nhìn thấy cái bánh bao trước mặt thì ngửi cũng không ngửi, trực tiếp dùng chân đá văng ra, sau đó ngoắt ngoắt cái đuôi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, làm ra dáng vẻ mong được khen.
Chu Oánh thấy vậy thì xoa xoa đầu nó, sau đó lấy ra một cái đùi gà tươi ngon trong không gian cho nó.
Sau đó dùng cây xẻng thu dọn cái bánh bao vào trong một góc, tiếp đó ném con chuột đi, lúc này tiếp tục trở nên bận rộn.
Bây giờ Cố Thừa Duệ vận chuyển hàng xong ra khỏi Hồng Vận tửu lâu, chưa đi được bao xa liền chạm mặt hai huynh đệ hổ báo mỗi người cầm một cái đùi gà gặm ngon lạnh, sau khi gặm xong còn không đỡ thèm, ngay cả dầu trên đầu ngón tay cũng liếm sạch sành sanh.
Nhớ đến những chuyện bình thường bọn họ làm, trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó giơ giơ roi, vội vàng đánh xe lừa đi tới nói: "Hai vị ca ca đây là về nhà sao, đã lâu không gặp hai người rồi."
Hai người nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn lập tức khựng người lại, sau đó cùng nhau quay đầu cười gượng nói: "Hóa ra là Cố đại phu sao, người đây là..."
Cố Nhị Giang nói tới đây bỗng nhìn thấy chiếc xe lừa lạ mắt liền hỏi: "Xe này là của người?"
"Đúng đó, mua chưa được mấy ngày, nếu trở về thì lên đây đi."
"Aiz, vậy hai huynh đệ bọn ta sẽ không khách sáo đâu." Cố Nhị Giang nói xong lập tức cười rồi trực tiếp leo lên, Tiền Tráng thấy vậy thì bĩu bĩu môi, có điều cuối cùng vẫn leo lên xe theo.
Sau khi ra khỏi thị trấn, Cố Thừa Duệ lần nữa hỏi: "Hai vị ca ca, dạo gần đây bận gì vậy."
"Không làm cái gì, ở nhà dưỡng thương mấy ngày, sau đó liền lên thị trấn làm lão bổn hành, hôm nay là ngày phát tiền công nên liền về thăm nhà một chút."
"Lão bổn hành?"
"Đúng vậy, chính là giúp những người chủ sòng bạc giục nợ." Cố Nhị Giang cười mỉa trở lời.
Đương nhiên đây là nghề chính của bọn họ, bình thường không có chuyện gì làm thì làm những việc như trộm gà bắt chó, đương nhiên những việc này bọn họ không thể nào nói ra.
"Hóa ra là như vậy, có điều công việc này không chỉ nguy hiểm, vẫn chưa phải kế lâu dài, hai vị không nghĩ đến việc nghiêm túc làm."
"Cố đại phu đừng chế giễu hai huynh đệ bọn ta nữa, ai sẽ dùng hai bọn người bọn ta chứ?"
"Vậy phải xem hai người có quyết tâm muốn làm người một lần nữa hay không?"
"Đương nhiên là có rồi, không có ai muốn ngày ngày bị người ta đuổi theo sau lưng mắng đâu."
"Có là tốt rồi, chi bằng hai vị đi theo ta làm thế nào?" Cố Thừa Duệ quay đầu hỏi.
"Cố đại phu, người đừng trêu hai bọn ta nữa, bọn ta không giúp gì được cho người cả."
"Trêu hai người làm cái gì, ta nghiêm túc đây."
Cố Nhị Giang và Tiền Tráng nghe xong liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ khó tin từ trong mắt đối phương, có điều hai người rất nhanh liền lắc lắc đầu.
Bọn họ vẫn chưa quên chuyện lần trước hắn có thể dễ dàng trừng trị hai người bọn họ, làm việc ở dưới tay hắn còn không phải bị hắn gây khó dễ không thôi.