Chương 138: Điều Tra
Chương 138: Điều Tra
Chương 138: Điều Tra
"Không dám, ta họ Chu, xưng là Mẫn Chi. Nếu ngươi còn chưa có chữ thì chắc hẳn là ta lớn hơn ngươi, ngươi cứ gọi ta là Chu đại ca là được."
"Chu đại ca, hiện tại thương thế của ngươi không phù hợp để cử động, vẫn nên mau chóng nằm xuống đi."
"Khổ cực Cố tiểu đệ rồi." Tên xui xẻo nói xong thì dùng hai tay chống lấy cẩn thận nằm xuống, mà Cố Thừa Duệ thì cầm chén đũa đặt lên chiếc bàn bát tiên.
Sau khi nằm lên giường thì hai người tán gẫu vài câu, nhưng mà chủ yếu là Cố Thừa Duệ để lộ ra tin tức, mà Chu công tử chỉ nói một câu hắn ta là người kinh thành, cũng không tiếp tục nói về những thứ khác.
Cố Thừa Duệ cũng không để ý bởi vì hắn biết rõ, dưới tình huống hắn ta không tín nhiệm mình thì hắn ta không thể nói thân phận của hắn ta cho mình được.
Nhưng mà những thứ hắn ta để lộ ra ngoài đều là những tin tức bình thường, chỉ cần tra một chút là có thể biết được.
Đầu này Chu công tử biết hắn là người Cố gia ở kinh thành bên kia thì chỉ sửng sốt một chút, sau đó cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Dù sao cũng không ngờ hắn lại hợp tác cùng Lưu thúc, càng không ngờ giá đỗ cùng đậu hũ trúc là do bản thân vợ chồng bọn họ làm.
Nghĩ đến hai vợ chồng họ thì lại cảm thấy có chút áy náy, bởi vì quan hệ của hắn ta mà khiến hai vợ chồng bọn họ chia phòng ngủ là điều không nên, xem ra ngày mai nhất định phải đổi lại mới được.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đặt đậu hũ lên thì Chu Oánh liền bắt đầu làm điểm tâm.
Bữa ăn buổi sáng cũng đơn giản, chỉ là cháo gạo, cải xanh thái nhỏ, củ cải ngâm dấm đường thái sợi cùng với bánh mì đen cải trắng thịt heo.
Sau bữa ăn, Chu công tử tràn đầy áy náy nói: "Xin lỗi đệ muội, bởi vì ta đến quấy rầy cuộc sống của các ngươi, ta cảm thấy ta vẫn nên ở tây phòng thì hơn."
Chu Oánh nghe xong thì lắc đầu nói: "Không thể nói là quấy rầy. Nhưng mà tiểu muội đang muốn nói chuyện này với ngài một chút, nếu ngươi đi ra ngoài trong thời gian này thì có chút không an toàn, nếu ngài thực sự đến tây phòng thì phải cố gắng ít đi ra ngoài nhất có thể, nếu bị người khác phát hiện thì chúng ta cũng không thể bảo vệ ngươi được?"
"Ta biết rõ, thực sự cảm ơn các ngươi, chờ đến khi cơ thể ta hồi phục thì ta sẽ nhanh chóng rời đi." Chu công tử gật đầu nói.
Chu Oánh gật đầu một cái sau đó thu dọn bát đũa rồi đi vào phòng bếp.
Mà Cố Thừa Duệ thì giúp đỡ thay giường chiếu một chút, sau đó sắp xếp cho hắn ta vào tây phòng, đồng thời để lại cho hắn ta cái bô, thủy, than, sau đó mới khóa cửa tây phòng lại rồi đi vào bếp.
Ngoại trừ thỉnh thoảng đi qua hỏi xem hắn có cần gì từ bên ngoài không thì tất cả đều như thường lệ.
Chạng vạng tối, hai người Tiền Tráng trở về lần nữa, lần này bọn nhọ thu được nửa xe đậu nành, Chu Oánh cùng Cố Thừa Duệ gỡ xong rồi cân lên, chưa đến 300 cân.
Chu Oánh hỏi: "Tiền đại ca, mua số đậu nành này với giá bao nhiêu, có thu được không?"
"Năm văn, cũng giống như trong cửa hàng lương thực, nếu không thì có ai chịu bán chứ. Nhưng mà hình như bên kia cũng có người thu đậu nành cho nên ta cũng không thể cam đoan một ngày có thể thu được bao nhiêu." Tiền Tráng nói.
Chu Oánh nghe xong thì trực tiếp đưa cho hắn năm lượng bạc vụn nói: "Có thể thu được bao nhiêu thì sớm thu bấy nhiêu, bằng không thì khi có tuyết lại không ra ngoài được."
"Được, chúng ta sẽ dùng hết khả năng để đi các nơi xa." Tiền Tráng nhận bạc rồi nói.
Sau đó nói với Cố Thừa Duệ: "Đúng rồi Cố đại phu, hai ngày này người của Kiều gia cùng quan phủ vẫn luôn ở đây điều tra người nào đó, còn canh giữ rất nghiêm ngặt. Mấu chốt là nhìn chằm chằm vào tiệm thuốc, nói đúng là không cho bán bạch dược, cũng không cho bán các loại thuốc giải độc, bằng không sẽ xử quyết tại chỗ, ngươi nhất định phải cẩn thận."