Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139: Nghe

Chương 139: Nghe Chương 139: Nghe Chương 139: Nghe
"Ta cũng đã nghe nói về việc này, hình như là đang tìm phỉ thủy."

"Cái gì thủy phỉ, quan phủ ở vùng này của chúng ta quản lý rất nghiêm, cũng không có thủy phỉ, cũng không biết là đang tìm người như thế nào."

"Vậy sao, vậy các ngươi hỏi thăm nhiều chút, xem đến cùng là Kiều gia đang giở trò quỷ gì?"

"Yên tâm đi, chúng ta sẽ nhìn chằm chằm vào việc này."

Sau khi tiễn hai người Tiền Tráng đi thì Chu Oánh liền dọn cơm.

Sau bữa ăn, Cố Thừa Duệ đến tây phòng thu bát đũa thì thấy Chu công tử ngẩng đầu tò mò hỏi: "Cố tiểu đệ cảm thấy rất hứng thú với chuyện của Kiều gia sao?"

"Bây giờ phải nói với ngài như thế nào nhỉ, là bởi vì một chút ân oán của tổ tiên, Kiều gia vẫn luôn chèn ép chúng ta, đoạn thời gian trước còn làm chìm thuyền của phụ thân ta khiến phụ thân cùng nhị thúc của ta vẫn còn nằm ở trên giường đấy."

"A, nói như vậy nghĩa là ngươi vẫn đang quan sát Kiều gia?" Ánh mắt của Chu công tử lấp lóe hỏi.

"Không thể nói là nhìn chằm chằm mà là đề phòng, mấu chốt là không còn sự kiềm chế của Cố gia cho nên gần đây Kiều gia rất phách lối."

"Phách lối, phách lối như thế nào?"

Cố Thừa Duệ nghe xong thì trong lòng cảm thấy vui mừng, lập tức kể lại những chuyện gần đây mà Kiều gia làm cũng như biểu hiện của bọn với giọng oán trách, bao gồm bởi vì công thức thịt kho mà ép buộc vợ chồng bọn họ.

"Thịt kho, ăn rất ngon sao?" Chu công tử nghe xong thì há miệng nói.

Cố Thừa Duệ nhìn thấy gương mặt thèm của hắn ta thì tương đối kinh ngạc, sau đó nhăn mặt nói: "Lát nữa Oánh Nhi sẽ kho, ngươi có thể ngửi thấy."

"Ngửi, chẳng lẽ không nên để vi huynh nếm thử một chút sao?"

"Bên trong hương liệu có huyết hoa tiêu, cho nên chỉ có thể đợi thương thế của ngươi khỏe lại hoàn toàn thì mới có thể ăn."

Chu công tử nghe xong thì gương mặt biểu lộ đáng tiếc, cũng cảm thấy không nên cầu xin.

"Nếu Chu đại ca không mệt thì có thể xuống giường đi từ từ hai bước." Cố Thừa Duệ nói xong thì bưng bát đũa ra cửa.

Mà Chu công tử lại nhìn bóng lưng hắn như có điều suy nghĩ.

Bởi vì nhất thời hắn ta khó mà phán đoán được lúc trước là hắn chỉ phàn nàn phát tiết một chút, hay là cố ý nói gì đó cho hắn ta biết.

Nhưng nếu nói là đưa tin thì cũng không hoàn toàn đúng, dù sao thì ngoại trừ việc bị trói ra thì mấy chuyện như thuyền đắm thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi, cho dù có nói với mình thì mình cũng không thể ra mặt cho hắn được.

Đó chính là mượn thế của mình...

Nhưng làm sao hắn có thể đánh giá được thân phận của mình, hay là hắn thật sự biết chút ít gì đó.

Xem ra hắn ta phải quan sát cẩn thận một chút, xem cách làm người của hắn như thế nào, đến cùng là có mục đích gì.

Bên này Cố Thừa Duệ cũng biết, hắn nói nhiều như vậy thì hắn ta nhất định sẽ có suy nghĩ gì đó cho nên cũng ít hỏi hơn.

Cho nên đến buổi tối, ngoại trừ đưa hai quyển du ký thì cũng chỉ đỡ hắn ta đi vệ sinh hai lần, sau đó ngoại trừ hỏi bệnh tình thì cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bên kia, Kiều lão gia chiêu đãi một đám nha dịch xong thì xoay người đến thư phòng.

Huyện thừa đang chờ ở trong phòng nhìn thấy ông ta đi vào thì lập tức hỏi: "Kiều lão đệ, sao rồi, có tin tức của Chu Hoài Minh không?"

"Không có, ngoại trừ chút máu ở bên bờ sông thì không còn lại gì cả. Đúng rồi, không phải hắn còn bị trúng độc sao, có phải là đã chết ở dưới sông rồi không?" Kiều lão gia lắc đầu nói.

"Không thể nào, những thi thể khác đều đã bị vớt hết rồi, chỉ còn thiếu hắn, nếu như hắn thật sự đã chết thì nên nổi lên trên mặt nước hoặc là dạt vào bờ."

"Vậy nhỡ bị rong biển cuốn hoặc đồ gì chặn lại thì sao?"
Bình Luận (0)
Comment