Chương 141: Tra Tìm
Chương 141: Tra Tìm
Chương 141: Tra Tìm
"Ngươi đi gọi Kiều Viễn tới, xem hắn có nói cho những người khác hay không." Kiều lão gia nghe xong thì như có điều suy nghĩ nói.
Mặc dù Kiều Mộc nghe xong thì cảm thấy con trai sẽ không để lộ bí mật nhưng vẫn quay người đi gọi người về.
Sau khi Kiều Viễn biết nguyên nhân Kiều lão gia tìm mình thì sắc mặt càng trở nên khổ sở.
Kiều lão gia thấy vậy thì biết tám phần là hắn ta đã tiết lộ tin tức, bởi vì hắn ta chính là loại người chỉ cần uống hai hớp rượu là sẽ nói hết mọi chuyện ra, ông ta tức giận tiến lên đá một cái vào bụng của hắn ta: "Nói, đã tiết lộ cho người nào, nếu không ta sẽ đánh gãy chân của tiểu tử nhà ngươi."
"Đúng vậy đúng vậy, mau nói, việc này rất quan trọng!" Kiều Mộc tiến lên đau lòng đỡ Kiều Viễn.
Kiều Viễn thở hổn hển che lấy bụng của mình hít thở, sau đó dáng vẻ cứ muốn nói lại thôi: "Là, là nha hoàn Ngọc Nhi trong viện của tiểu thư!"
"Nói bậy nói bạ, tại sao có thể là tiểu thư." Kiều lão gia trực tiếp phủ nhận nói.
Sau đó, ánh mắt nhìn về phía Kiều Viễn lạnh xuống nói: "Nói, đến cùng là ai."
Kiều Viễn không tự chủ mà hơi co cổ lại khi đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của ông ta, sau đó lui về phía sau hai bước nhắm mắt nói: "Lão gia, tiểu nhân cũng không dám lừa gạt ngài, ta chỉ nói cho nha hoàn Ngọc Nhi trong viện của tiểu thư mà thôi."
Kiều Mộc thấy sắc mặt của Kiều lão gia trầm dọa người thì nhanh chóng nói: "Có phải là Ngọc Nhi không cẩn thận tiết lộ hay không, hoặc cũng có thể là người nào đó đã mua nàng."
Kiều lão gia nghe xong, mặc dù không nói gì nữa nhưng mà rõ ràng là sắc mặt đã khá hơn nhiều, sau đó chỉ vào Kiều Viễn: "Ngươi theo ta qua đó một chuyến. Kiều Mộc ngươi giúp ta chiêu đãi mấy người Lý bộ đầu một chút."
"Vâng, ngài yên tâm đi." Kiều Mộc nói xong thì không yên lòng nhìn về phía Kiều Viễn: "Đi theo hầu hạ lão gia thật tốt, biết cái gì thì cứ nói cái đó, biết không?"
"Biết cha."
"Đi thôi." Kiều lão gia nói xong thì trực tiếp quay người đi tới hậu viện.
Không nghĩ tới còn chưa đến nhị môn thì đã thấy một bóng dáng xuất hiện.
Kiều lão gia sửng sốt một chút, nhấc chân đuổi theo, không nghĩ tới người này đang đi đến nội viện của Kiều tiểu thư.
Sau đó ông ta đưa tay ra hiệu, lắc đầu với Kiều Viễn rồi nhẹ nhàng đi đến.
"Tiểu thư, hình như lão gia đang đi về phía hậu viện."
"Tới thì tới thôi, không phải chuyện cha ta tới hậu viện là chuyện rất bình thường sao?"
"Nhưng mà, nhưng mà... , vừa rồi khi ở nhị môn, ta có nghe nói hình như mấy người lão gia đã phát hiện ra gì đó bất thường, ta sợ..."
"Đồ hèn nhát, đã mấy ngày rồi, làm gì còn ai chú ý đến chút chuyện nhỏ đó nữa. Đúng rồi, vậy rốt cuộc là lúc trước thế nào, đến cùng lúc nào mới có thể ra khỏi cửa đây, ta cũng sắp..." Kiều tiểu thư còn chưa nói xong thì Kiều lão gia đã vung lên rèm trầm mặt đi đến.
Kiều tiểu thư nhìn thấy ông ta đi vào thì sửng sốt một chút, sau đó liếc mặt cho Ngọc Nhi một cái rồi đứng dậy nhanh chóng nhào về phía Kiều lão gia như nhũ yến về tổ.
Nhưng mà lần này nàng ta trực tiếp bị Kiều lão gia tát sang một bên.
Khiến Ngọc Nhi cùng Kiều Viễn ở bên cạnh đều kinh hãi, bình thường bọn họ vẫn luôn thấy ở trong mắt ghi ở trong lòng về việc lão gia sủng ái tiểu thư như thế nào, đây cũng chính là lý do người trong phủ luôn chiều theo Kiều tiểu thư cùng với người bên cạnh nàng ta ở nhiều mặt.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có một ngày lão gia động thủ, mấu chốt là còn ra tay ác như vậy.
Mà Kiều tiểu thư bị đánh lần đầu cũng trở nên hồ đồ, sau đó là cảm giác không thể tin được, sau khi lấy lại tinh thần thì cũng chỉ cảm thấy bên mặt đau rát, răng trong miệng cũng đau gần chết.