Chương 142: Xác Định
Chương 142: Xác Định
Chương 142: Xác Định
Sau đó nàng ta mở miệng, một ngụm nước miếng mang theo máu chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất, lập tức chảy đầy đất trong chốc lát khiến Kiều tiểu thư sợ choáng váng.
Kiều lão gia thấy vậy thì trong lòng cũng cảm thấy đau xót, dù sao thì đứa nhỏ này cũng là đứa con gái duy nhất của ông ta, lại còn là đích nữ.
Cho nên những năm này ông ta vẫn luôn sủng ái nàng ta, che chở nàng ta khắp nơi, thật đúng là liên tục không động đến nàng ta.
Không nghĩ tới có một ngày nàng sẽ bị chính mình đánh chảy máu.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện nàng ta đã làm thì lại cảm thấy tức giận muốn đánh nàng ta, sau đó ông ta quay người nhìn về phía Ngọc Nhi nói: "Trung thực trả lời, ba ngày trước ai đã ra lệnh cho người đến lấy tin tức từ chỗ Kiều Viễn, sau đó thì chuyển tin tức này cho ai?"
"Nô, nô tỳ..." Ngọc Nhi nghe xong thì toàn thân run lên, sau đó quỳ xuống đất thật mạnh một tiếng rồi lặng lẽ nhìn về phía Kiều tiểu thư.
Nhưng mà Kiều tiểu thư vẫn còn đang ngơ ngác, căn bản là không thấy tín hiệu cầu cứu của nàng ta.
Thực ra khi Kiều lão gia nhìn thấy phản ứng của nàng ta thì trong lòng đã có đáp án, nhưng cho dù có như thế nào thì ông ta cũng không muốn tin là nữ nhi đã đâm một dao vào sau lưng mình.
Sau đó ông ta nhấc chân lên đá về phía ngực Ngọc Nhi, cắn răng nói: "Nói, ngươi đã chuyển tin tức đến cho ai?"
Ngọc Nhi bị đá thì lập tức ngã trên mặt đất, trong miệng cũng phun ra một ngụm máu nhưng mà nàng ta lại không dám ăn ngay nói thật, dù sao thì loại nô tì bị phản chủ ở Kiều phủ sẽ bị bán đến mỏ lấy quặng, nàng ta thật sự không muốn vào trong mỏ chịu tội.
"Nói hay không, nếu không thì ta sẽ gọi toàn bộ người nhà ngươi đến." Kiều lão gia tiến lên một bước nói.
Từ trước đến nay Ngọc Nhi chưa từng khủng hoảng khi nhìn thấy bóng người đó như vậy, cuối cùng vẫn thành thật kể lại hết mọi chuyện.
Đồng thời trong lòng cũng có chút hận Kiều tiểu thư, lúc trước nói rất hay tốt, nếu có chuyện xảy ra thì nàng ta sẽ bảo vệ mình, không nghĩ tới khi chuyện này xảy ra thì nàng ta lại không nói một lời nào.
"Tốt, rất tốt." Kiều lão gia nghe xong thì gắt gao nắm chặt nắm đấm rồi quay đầu nói với Kiều Viễn: "Đưa nàng ta đến Thúy Hồng Lâu đi."
Ngọc Nhi sửng sốt một chút, Thúy Hồng Lâu chính là nơi dành cho đàn ông đến, sau đó nàng ta vội vàng lắc đầu hô lớn: "Không cần, không cần, tiểu thư cứu mạng, Ngọc Nhi không muốn bị bán."
"Mang đi." Kiều lão gia nói xong thì quay người muốn đi ra ngoài.
Lúc này Kiều Viễn cũng tới kéo Ngọc Nhi đang khóc lóc đi ra ngoài.
Khi đến cửa ra vào, Ngọc Nhi gắt gao giữ chặt ở khung cửa hô lớn về phía Kiều tiểu thư: "Tiểu thư, tiểu thư, cứu mạng, mau cứu Ngọc Nhi."
Bị nàng ta gọi như thế thì cuối cùng Kiều tiểu thư cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy Ngọc Nhi sắp bị lôi đi thì lập tức tiến lên giữ lấy cánh tay Kiều Viễn nói: "Kiều đại ca, ngươi buông Ngọc Nhi ra, chuyện này do ta làm, không liên quan gì đến nàng."
Kiều Viễn cũng không để ý tới nàng mà nhìn về phía Kiều lão gia.
Kiều lão gia nghe thấy nữ nhi chính miệng thừa nhận thì đầu óc cũng trống rỗng, một hồi lâu mới xoay người lại nói: "Kiều mỗ ta thật sự nuôi nữ nhi quá tốt, không chỉ biết ăn cây táo rào cây sung mà còn giúp kẻ thù đối phó cha mình."
"Cha." Kiều tiểu thư trực tiếp quỳ xuống nói.
"Đừng, ta không đảm đương nổi tiếng cha này của ngươi, vì một người nam nhân mà ngươi không quan tâm cha mình sống hay chết, đến khi ngươi biết việc này nguy hiểm thì chiếc đầu trên vai lão tử đây cũng không còn nữa."
"Cha, nữ nhi không có, nữ nhi..." Kiều tiểu thư liên tục lắc đầu nói.
"Đi, Kiều Viễn thả người ra, sắp xếp người canh gác toàn bộ sân của tiểu thư, không có lệnh của ta thì bất luận kẻ nào cũng không thể bước đến cửa viện này một bước. Cũng không cho phép bất luận kẻ nào tới gần cái viện này, bao gồm cả phu nhân."