Chương 143: Bị Bắt
Chương 143: Bị Bắt
Chương 143: Bị Bắt
"Vâng, lão gia." Kiều Viễn lui sang một bên nói.
"Canh gác thật kỹ, ta cho ngươi lập công chuộc tội, nếu còn để xảy ra một sơ sót nào thì ngươi chuẩn bị lên núi nhặt đá đi." Kiều lão gia nói xong thì quay người rời đi.
Kiều tiểu thư thấy vậy thì co quắp ngồi trên đất, Kiều Viễn lập tức liếc nhìn Ngọc Nhi một cái, bảo nàng ta chăm sóc tiểu thư, còn hắn ta thì đi ra ngoài gọi người đến trông coi.
Mà Ngọc Nhi thì thất hồn lạc phách, mặt sưng phù giống màn thầu như Kiều tiểu thư, nhưng oán khí trong lòng cũng lắng xuống một chút.
Sau đó tiến lên đỡ nàng ta dậy, sau khi trở về phòng thì cũng đi lấy thuốc, đồng thời lấy khăn tay lau mặt cho nàng ta.
Chờ đến khi cảm giác đau rát trên mặt giảm bớt, Kiều tiểu thư lấy lại tinh thần nắm lấy tay Ngọc Nhi nói: "Ngọc Nhi, cầu ngươi đến thôn Thượng Hà thông báo cho Cố đại phu biết trễ nhất là sáng sớm ngày mai cha ta nhất định sẽ phái người tới tìm bọn họ."
"Tiểu thư, ngươi điên rồi, ngươi không nhìn thấy vừa rồi lão gia tức thành dạng gì sao. Hơn nữa, bây giờ viện của chúng ta đã bị canh giữ, nô tỳ cũng không đi ra được." Ngọc Nhi liên tục lắc đầu nói.
Nàng ta cũng không phải tiểu thư, lần này may mắn sống sót là nhờ nàng ta may mắn, nếu còn một lần nữa thì nàng ta nhất định sẽ sống không bằng chết.
"Nếu ngươi đi thì bản tiểu thư sẽ cho ngươi một trăm lạng bạc ròng."
Ngọc Nhi nghe xong thì ngơ ngác một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu liên tục nói: "Tiểu thư, ngươi cũng đừng làm nô tỳ khó xử, nô tỳ thật sự không có bản lãnh ra ngoài."
"Cộng thêm văn tự bán mình."
Ngọc Nhi nghe xong thì trực tiếp đặt khăn mặt vào tay của nàng ta, xoay người nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ phải đi nấu thuốc."
Sau khi nói xong thì đi ra khỏi phòng như đang chạy trốn.
Kiều tiểu thư thấy vậy thì tức đến mức nghiến răng, đúng là nàng ta đã nuôi ra một bạch nhãn lang mà.
Nhưng mà nàng ta cũng biết, lần này phụ thân chắc chắn sẽ không tha cho Cố Thừa Duệ.
Nghĩ tới đây, nàng ta quay người lấy hết đồ trang sức quý giá cùng ngân phiếu cho vào bên trong một cái hộp nhỏ, sau đó lại lấy một bộ quần áo đã được giặt sạch rồi đi ra cửa.
Nhưng mà nàng ta không đi về phía cửa lớn mà đi về phía chiếc thang bình thường dùng để hái táo ở phía Tây, nhanh chóng bò lên trên cái thang, sau khi leo lên trên đầu tường thì nhảy xuống.
Tiếp đó chạy về phía cửa hông ở chuồng ngựa, không ngờ lại gặp phải đội tuần tra ở gần chỗ núi giả nên nàng ta lập tức lách mình trốn vào trong.
Nhưng người của đội tuần tra vẫn phát hiện ra bóng dáng của nàng ta.
Có sự việc phủ bị trộm lần trước, bọn họ cũng không dám qua loa sơ suất, năm người trực tiếp tiến vào trong núi giả chắn lối đi của nàng ta.
Kiều tiểu thư thấy vậy thì không thể làm gì khác hơn là gượng cười đi ra nói: "Mấy vị hộ viện đại ca, là ta Kiều Lan Lan, ta muốn đến trang tử tìm mẹ."
"Mời tiểu thư trở về, nếu có chuyện gì ngày mai lại nói, bây giờ đã quá muộn rồi." Đội trưởng không đổi sắc mặt nói.
Hắn ta đã nghe nói chuyện tiểu thư bị cấm túc, nếu bây giờ thả nàng ta đi, vậy thì bất cứ ai trong đội này của bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt, thậm chí còn có thể liên lụy đến người nhà.
"Không muộn, không muộn, ta cũng có thể đến trang tử ngủ qua đêm." Kiều tiểu thư nói xong thì quay người muốn đi về phía chuồng ngựa.
"Tiểu thư, ngài vẫn nên đi gặp lão gia cùng chúng ta, nếu như lão gia cho phép ngài đi thì ngài đi cũng không muộn." Đội trưởng nói xong thì ra hiệu cho mấy người đằng sau, mấy người lập tức tản ra bao vây lấy Kiều tiểu thư ở giữa.
"Các ngươi thả ta ra." Kiều tiểu thư giãy giụa nói.
Nhưng mà vừa mở miệng thì đã đội trưởng ngắt lời nói: "Xin mời tiểu thư."