Chương 144: Tìm Đến
Chương 144: Tìm Đến
Chương 144: Tìm Đến
Kiều tiểu thư thấy vậy thì cũng biết là không còn cách nào khác, dứt khoát nói: "Vậy ta về ngủ."
Sau khi nói xong thì đi về phía viện của mình.
Đội trưởng lập tức phái hai người đưa nàng ta trở về, mà hắn thì đến tiền viện tìm Kiều lão gia, nói cho ông ta biết chuyện Kiều tiểu thư muốn ra ngoài.
Kiều lão gia vừa phái người đi nghe xong chuyện này thì lập tức nổi giận, sau đó đi thẳng đến tiểu viện của Kiều tiểu thư.
Sau khi đi vào, ông ta nhìn thấy nữ nhi đã nằm ở trên giường thì sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt nhìn thấy một túi đồ ở trên chiếc bàn cạnh giường.
Ngay khi ông ta tiến lên mở ra nhìn thì lập tức nổi giận khi thấy rõ đồ ở bên trong.
Đây là nữ nhi ngoan của ông ta bỏ trốn không thành mà.
Nghĩ tới đây, ông ta kéo cánh tay của Kiều tiểu thư ra, chỉ vào đồ trên bàn nói: "Nói một chút, đây là có chuyện gì?"
"Cha nhẹ một chút, đau." Kiều tiểu thư gắt giọng.
"Nói, bằng không thì ta trực tiếp bóp chết ngươi, tránh để ngươi khiến ta thấy xấu hổ." Kiều lão gia nói xong thì tức chết, ông ta giữ chặt mệnh môn của nàng.
Đồng thời con mắt đỏ bừng, lỗ mũi phóng đại, chỉ thiếu chút nữa là tóc cũng dựng hết lên.
Kiều tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của ông ta thì trong lúc nhất thời bị hù không dám động, cũng không dám nói tiếp nữa.
Kiều lão gia thấy vậy thì vừa bất đắc dĩ vừa thấy tức giận, quăng nàng ta lên giường nói: "Vốn là cảm thấy tuổi của ngươi còn nhỏ cho nên còn muốn giữ ngươi lại hai năm, nhưng bây giờ xem ra là không thể giữ lại được. Từ hôm nay trở đi, ngươi ở trong phòng thêu đồ cưới đi, cha sẽ mau chóng giúp ngươi tìm một nhà khá giả để gả đi."
Nói xong thì ông ta vung tay áo quay người đi ra ngoài.
Kiều tiểu thư nghe xong thì ngơ ngác một chút rồi lập tức đuổi theo nói: "Cha, không cần, nữ nhi không muốn lấy chồng."
Nhưng mà lần này Kiều lão gia cũng không quan tâm đến nàng ta mà còn đi nhanh hơn mấy bước.
Sau khi ra ngoài nhìn thấy Kiều Viễn đang quỳ dưới đất thì nói: "Lần này canh chừng cẩn thận cho ta, nếu không cẩn thận thì ta sẽ lấy mạng ngươi."
"Vâng, lão gia, tiểu nhân nhất định sẽ giám sát tiểu thư." Kiều Viễn vội vàng gật đầu nói.
Chờ đến lúc ông ta rời đi thì hắn ta lập tức gọi hai huynh đệ đi vào trong tiểu viện, thu dọn hết thang, ghế cao, dây thừng có lợi cho việc leo trèo.
Còn dặn dò Ngọc Nhi cất kỹ dao kéo để phòng vạn nhất.
Đầu này, vì chuộc tội cho nhi tử mà Kiều Mộc tự mình mang theo hơn mười cái gia đinh chạy đến thôn Thượng Hà.
Nhưng mà hắn ta lại không nhìn thấy, sau khi ra cửa thì có một người trong đó lặng lẽ rời khỏi đội, lúc đến khu vực gần bến tàu thì trực tiếp quẹo vào bến tàu tìm Lưu chưởng quỹ, sau đó nói chuyện này cho hắn biết.
"Nhà Cố đại phu, ngươi chắc chưa, ngày nào cũng có người kéo hàng đi qua tửu lâu, cũng không thấy Chu tướng quân mà?" Lưu chưởng quỹ kinh ngạc nhìn người tới nói.
"Không chắc chắn, nhưng nhìn tình huống thì tám, chín phần mười. Còn về việc ngài nói là không nhìn thấy thì cũng có thể là do Chu tướng quân bị thương quá nặng, căn bản là không ra khỏi cửa được, hoặc có lẽ là không dám ra ngoài." Người kia thúc giục nói: "Ngài phải mau mau quyết định, nếu không bọn họ đến trước một bước thì thực sự sẽ rất nguy hiểm."
Cuối cùng Lưu chưởng quỹ cũng gật đầu một cái, tiếp đó đi đến một tiểu viện cách đó không xa gọi 10 người đến, một đoàn người che mặt nhanh chóng xuất phát.
Cuối cùng khi gặp nhau tại khu vực gần thôn Thượng Hà, sau khi ngựa và người của hai bên giao chiến thì chỉ chốc lát sau, một đoàn người Kiều Mộc đã bị đánh bại trên mặt đất.
Lưu chưởng quỹ thấy vậy nói: "Mau nhốt bọn họ vào trang tử bên kia, thấm vấn thật kỹ, nhất là tên Kiều Mộc cũng biết không ít."