Chương 145: Rời Đi
Chương 145: Rời Đi
Chương 145: Rời Đi
"Vâng." Một người trong đó lên tiếng, sau đó áp giải một đoàn người Kiều Mộc đi đến một trang tử bên ngoài trấn, trực tiếp giải người vào địa lao rồi tra hỏi.
Mà Lưu chưởng quỹ thì mang theo hai người lặng lẽ tiến vào thôn Thượng Hà tìm đến Cố gia.
Bọn họ đến gần gọi Nhị Tráng, vừa vặn đánh thức ba người ở trong nhà.
Chu Oánh tỉnh lại, đưa cho Cố Thừa Duệ một bình xịt khói nói: "Duệ ca, phải hỏi rõ ràng rồi mới được mở cửa."
"Ta biết, nàng cũng mau dậy đi, nếu như chuyện không đúng thì đưa Chu đại ca ẩn nấp cho kỹ." Cố Thừa Duệ nói xong thì nhanh chóng mặc quần áo rồi khoác áo khoác đi ra cửa.
Đồng thời Chu Oánh cũng nhanh chóng bò dậy, mang theo thuốc mê, nếu kẻ đến thực sự không phải người tốt thì nàng cũng chỉ có thể chuốc thuốc mê Chu công tử rồi đưa người vào không gian.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, nàng trực tiếp canh giữ ở cửa ra vào tại Tây phòng, chờ đợi tín hiệu của Cố Thừa Duệ.
Mà Chu công tử ở Tây phòng cũng chậm rãi mặc quần áo, nếu kẻ đến thực sự không phải người tốt thì hắn cũng có thể chạy trốn tránh khiến vợ chồng bọn họ dính vào họa sát thân.
Đầu này, Cố Thừa Duệ đi tới cửa hỏi: "Ôi trời, hơn nửa đêm có chuyện gì sao?"
"Cố tiểu ca, ta là Lưu chưởng quỹ của Hồng Vận tửu lâu." Lưu chưởng quỹ tiến lên nhỏ giọng nói.
Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút, còn tưởng là mình nghe lầm, hắn vội vàng hỏi lần nữa: "Ai?"
"Lưu chưởng quỹ của Hồng Vận lâu, Cố tiểu ca mở cửa đi." Lưu chưởng quỹ cười cười, cố gắng dùng giọng nói bình thường.
Cuối cùng thì lần này Cố Thừa Duệ cũng nghe rõ ràng, thật sự chính là Lưu chưởng quỹ, sau đó mở cửa đưa bọn họ vào nhà, hỏi: "Lưu chưởng quỹ tới chơi khuya như vậy là có chuyện gì?"
"Hắn tới tìm ta." Lúc này Chu công tử từ tây phòng đi ra nói.
"Công tử, tiểu nhân tới chậm, để ngài chịu ủy khuất." Lưu chưởng quỹ trực tiếp tiến lên khom lưng hành lễ nói.
Chu công tử tiến lên đỡ hắn ta dậy nói: "Cũng tới đúng lúc, cũng là ta sơ suất, bằng không thì cũng sẽ không có một kiếp này."
Chu Oánh cùng Cố Thừa Duệ liếc nhau một cái, hai người kinh ngạc nhìn về phía bọn họ nói: "Các ngươi, các ngươi... quen biết sao?"
"Đúng vậy vị này là nhị đông gia của Hồng Vận lâu chúng ta." Lưu chưởng quỹ chần chờ một chút rồi tiến lên phía trước nói.
"Hóa ra là nhị đông gia, tiểu đệ chiếu cố không chu toàn, thất lễ rồi." Cố Thừa Duệ chắp tay nói.
Còn về việc có thân phận khác hay không thì bọn họ cũng không nói đến mà đều làm như không biết.
Dù sao thì chỉ với thân phận nhị đông gia của Hồng Vận lâu cũng đã không đơn giản, cũng dư sức để đối phó với Kiều gia.
"Không thể nói là thất lễ, nếu vi huynh không gặp gỡ ngươi thì sợ là đã thành cô hồn dã quỷ." Chu công tử vội vàng khoát tay nói.
Lưu chưởng quỹ nhìn hai người xưng huynh gọi đệ thì ánh mắt lóe lên một tia dị sắc, sau đó hỏi: "Cố đại phu, ngươi cứu được nhị đông gia ở chỗ nào?"
Cố Thừa Duệ cũng không giấu diếm mà kể lại tin tức hắn đi theo Kiều lão gia rồi cứu được Chu công tử về nhà chuyện cho bọn họ biết.
Sau đó nghiêm túc dặn dò: "Trên người Chu công tử vẫn còn độc, tốt nhất là nên đi tìm một đại phu có y thuật cao minh chữa trị."
"Ta đã biết." Chu công tử gật đầu nói, sau đó nhìn về phía Lưu chưởng quỹ hỏi: "Lưu thúc, sao ngươi có thể tìm được ta, không có cái đuôi nào chứ?"
"Thông qua tại thám tử sắp xếp ở Kiều gia, vốn là Kiều Mộc định tới bắt người, nhưng sau khi nghe được tin tức thì ta đã vội vàng đến đây."
"Vậy thì không nên ở lại đây, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát." Chu công tử nói xong thì thi lễ về phía Cố Thừa Duệ cùng Chu Oánh nói: "Đa tạ hai vị cứu mạng, chờ hết bận chuyện lần này thì ta sẽ đến nói lời cảm ơn."