Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147: Dự Tiệc (1)

Chương 147: Dự Tiệc (1) Chương 147: Dự Tiệc (1) Chương 147: Dự Tiệc (1)
Bọn họ bên này vẫn còn đang đề phòng Kiều gia thì bên kia liền đã dẹp hết tai họa cho cả quận.

Cố Thừa Duệ nói: "Xem ra Tam hoàng tử bên kia đã sớm bắt đầu điều tra Huyện thừa này."

"Chính xác, dám đánh chủ ý đến quân lương, đúng là phải có gốc rễ thâm sâu." Chu Oánh tán đồng gật đầu nói.

"Dù sao thì đây cũng không phải chuyện mà chúng ta có thể nhúng tay, chỉ cần Kiều gia không còn nhìn chằm chằm thì cuộc sống của chúng ta sẽ ung dung hơn nhiều. Đúng rồi, không phải lúc trước nàng muốn lên trấn làm ăn sao, chúng ta sẽ lên kế hoạch một chút xem qua năm nên làm gì."

"Đậu Hũ Trúc này không tệ, lợi nhuận cũng không nhỏ, nếu bỏ đi thì có chút đáng tiếc, ta thấy không bằng chúng ta xử lý cái tác phường trong thôn trước."

"Cũng được, vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm kiếm một người đáng tin cậy ở trong thôn để trông coi mới được."

"Vậy chuyện này liền giao cho chàng."

"Không thành vấn đề."

Tục ngữ nói kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, trong khi hai người tìm kiếm thí sinh thì vào sáng sớm năm ngày sau, tiểu nhị của Hồng Vận lâu tới lấy hàng nói cho bọn họ biết: "Cố đại phu, Cố nương tử, giữa trưa nay Chu công tử mở thiết yến tại Hồng Vận lâu để cảm ơn hai vị, hai vị nhớ đến sớm một chút."

Sau khi đưa tiểu nhị đi, hai người lại chờ Điền Gia Vượng tới lấy hàng, chờ đến khi đưa hắn ta đi thì hai người chuẩn bị thật kỹ lưỡng rồi lên trấn dự tiệc.

Lên trên trấn lần nữa, nhất là khi đi ngang qua chợ bán thức ăn, bọn họ phát hiện mặt ai cũng mang nụ cười, mà cũng có nhiều người buôn bán nhỏ hơn trước rất nhiều.

Cố Thừa Duệ hiếu kỳ hỏi một lão thái thái có nụ cười trên khuôn mặt: "Lão nãi nãi, gần đây trên trấn có chuyện vui gì sao?"

"Có chuyện vui, là chuyện vô cùng vui, hơn nữa còn không chỉ có một chuyện." Lão nãi nãi cười trả lời.

Sau đó bà ta chỉ vào một căn nhà kho nhỏ cách đó không xa nói: "Tiểu tử ngươi không phát hiện bây giờ không còn người thu phí bảo vệ trong chợ nữa sao. Nghe nói còn đổi Huyện lệnh, một số thuế phụ trước đây cũng bắt đầu được miễn vào năm sau, cuối cùng thì dân chúng chúng ta cũng được sống tốt rồi."

"Đúng vậy, trước đó hết cái thuế này lại đến cái thuế kia, còn không biết bao giờ lại có thêm thuế, mà không trả thì không được, nhưng cuối cùng thì bây giờ cũng hết khổ rồi." Một đại nương bán dưa muối ở bên cạnh nói.

Sau đó nước mắt lại sóng sánh, nói: "Chỉ là tiếc cho đại nữ nhi của ta, cũng không biết hiện tại đã bán qua bán lại đến địa phương nào."

Nàng vừa dứt lời, không khí ồn ào vui vẻ trên chợ đột ngột giảm xuống điểm đóng băng.

Cố Thừa Duệ cùng Chu Oánh liếc nhau một cái rồi yên lặng rời đi.

Đồng thời bọn họ cũng biết rõ, lúc trước nước trong huyện này rất sâu, ít nhất thì cũng sâu hơn những gì họ nhìn thấy, nếu như không trùng hợp cứu được Chu công tử thì chắc chắn là cuộc sống sau này của bọn họ rất khó khăn.

Lúc hai người đến tửu lâu thì Lưu chưởng quỹ đã chờ ở cửa, nhìn thấy bọn họ chạy tới thì lập tức nhiệt tình tiến lên đón nói: "Cố đại phu, Cố nương tử, các ngươi đã tới rồi, mời vào mời vào."

"Lưu thúc khách sáo." Cố Thừa Duệ chắp tay nói, sau đó hai vợ chồng cùng nhau đi vào tửu lâu theo ông ấy, sau đó đi vào trong một căn phòng được trang trí hào hoa ở trên lầu.

Lưu chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ ngồi xuống rồi thì nói: "Chúng ta ngồi xuống uống nước trước, nhị đông gia sắp đến rồi."

"Ngài cứ đi làm việc của ngài, chúng ta có thể chờ được." Cố Thừa Duệ nói.

"Cũng được, chúng ta cũng đều là người quen, nếu cần gì thì cứ nói, tuyệt đối đừng khách sáo." Lưu chưởng quỹ nói xong thì quay người đi ra ngoài.

Mà Chu Oánh thì để mắt tới một bàn mứt táo bánh ngọt, vừa nhìn là biết người làm chúng có tay nghề lâu năm, nàng lấy một miếng cho vào trong miệng nếm thử nói: "Rất không tệ, không có một chút tạp vị nào."
Bình Luận (0)
Comment