Chương 157: Giày Xéo Người
Chương 157: Giày Xéo Người
Chương 157: Giày Xéo Người
"Cố đại phu?" Thường Thuận sửng sốt một chút, nghiêm túc đánh giá Cố Thừa Duệ nói: "Bảo sao ta lại thấy chủ nhân quen mắt, không nghĩ tới là Cố đại phu."
"Đúng vậy, nếu cần gì thì cứ mở miệng, người một nhà đừng khách sáo." Cố Thừa Duệ cười gật đầu nói.
"Ôi, ôi, nhất định rồi."
"Vậy thì Thường thúc đi làm đi, trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về rồi." Chu Oánh nói xong thì hai người liền đi ra ngoài.
"Được, hai vị đi thong thả." Thường Thuận nói xong thì đứng dậy tiễn bọn họ ra khỏi trang tử.
Sau đó quay đầu ước lượng bạc vụn trong tay mình, hí ha hí hửng đi về.
Chạng vạng tối, sau khi hai vợ chồng về đến nhà thì Chu Oánh nói cho Cố Thừa Duệ biết mình đã phát hiện khố phòng ở đó, nói: "Không nghĩ nhà đã bị tịch thu những vẫn còn sót lại đồ."
"Có thể là người ta ngại cồng kềnh nên không lấy, nhưng cũng đừng quên, ngay cả tranh trang trí trong chủ viện cũng đã bị mang đi hết."
"Cũng đúng, nhưng mà cũng có chút lời, ít nhất thì chúng ta cũng không cần mua vải vóc trong vòng ba năm."
"Vậy thì tranh thủ làm cho ta bộ áo trong đi, trước đây Chu đại ca đã mặc đồ trong của ta cho nên ta cũng không đủ mặc."
"Được, lần này làm thêm hai bộ."
Chu Oánh vừa mới nói xong thì Nhị Tráng liền kêu hai tiếng như nhắc nhở, Cố Thừa Duệ lập tức quay người đi ra ngoài.
Sau khi thấy người thì Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút rồi vui mừng nói: "Tiểu Thất tới sao, mau vào đi."
"Tam ca." Cố Thừa Hỉ lên tiếng rồi đi đến.
Nhưng mà bây giờ đứa nhỏ luôn ríu rít lúc trước đã có chút trầm mặc.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì lấy miếng bánh đậu xanh đưa cho cậu rồi nói: "Sao vậy, cả người ỉu xìu như quả cà tím bị sương giá bao phủ."
"Tam ca có biết chuyện Kiều gia bị tra xét không?"
"Biết, hôm qua thì đã biết, đây không phải chuyện tốt với Cố gia sao?"
"Là chuyện tốt, chuyện này đã khiến đại bá và cha muốn tiếp tục công việc kinh doanh cũ. Nhưng mà trong nhà không có nhiều bạc mua thuyền như vậy cho nên muốn gả Lục tỷ đi."
"Lục tỷ? Cố Tử Quỳnh từ Hoàng thị, nàng còn chưa cập kê mà." Chu Oánh kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, vẫn còn thiếu năm tháng nữa cho nên Hoàng di không đồng ý, nói là Tứ tỷ cùng Ngũ tỷ đều đã đến tuổi rồi, muốn gả thì cũng là gả các nàng. Vì chuyện này mà thiếu chút nữa là mọi người đánh nhau, cho nên ta liền trốn khỏi."
"Muốn gả lão Lục cho ai?" Cố Thừa Duệ như có điều suy nghĩ hỏi.
Nếu như gả đến nhà tốt thì Hoàng thị không sẽ phản ứng lớn như vậy, Lưu thị cùng Diêu thị cũng sẽ không bỏ qua mối hôn sự tốt, như vậy chỉ có thể nói là mối hôn sự này chẳng ra sao cả.
"Chính là Mễ thúc thúc hợp tác làm ăn với cha lúc trước. Nghe nói năm nay ba mươi, Lục tỷ gả đến đó làm vợ kế. Vợ trước còn để lại một trai một gái, đứa con gái lớn đã tám tuổi, đứa nhỏ cũng đã sáu tuổi."
"Đây không phải là chà đạp người khác sao?" Chu Oánh nghe xong thì gương mặt trầm xuống.
Một tiểu cô nương còn chưa cập kê gả cho một người đàn ông già thì thôi, lại còn phải làm mẹ kế của hai đứa bé, nếu đổi thành bất cứ ai thì cũng sẽ không đồng ý.
Cố Thừa Hỉ tán đồng mà gật đầu liên tục, sau đó cầm lấy bánh đậu xanh lên bắt đầu ăn như hổ đói.
Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút hỏi: "Đây là ngươi không ăn cơm mấy ngày sao, tại sao lại thành dạng này?"
"Đừng nói nữa, kể từ lúc xảy ra chuyện thì cơm nước trong nhà xuống cấp, ta đã sớm đói bụng." Cố Thừa Hỉ vừa ăn vừa nói, còn thỉnh thoảng duỗi duỗi cái cổ.
Chu Oánh vội vàng rót cho cậu chén nước nói: "Ăn từ từ thôi, cũng không có ai cướp của ngươi."
"Cảm ơn Tam tẩu." Cố Thừa Hỉ nói xong thì nhận lấy cái chén uống ừng ực ừng ực hai cái.