Chương 158: Bàn Bạc
Chương 158: Bàn Bạc
Chương 158: Bàn Bạc
Chu Oánh thấy vậy thì lắc đầu, xoay người vào phòng bếp nấu 5 quả trứng gà cho cậu rồi lại lấy một cân đậu phụ khô trong không gian ra, bưng cho cậu rồi nói: "Trước tiên ăn lót dạ chút, bây giờ tẩu tử sẽ đi nấu cơm, buổi tối ở đây ăn đi."
Cố Thừa Hỉ lắc đầu liên tục nói: "Không được tẩu tử, mấy thứ này đã đủ để ta no hai ngày rồi, nếu để cho bọn họ biết ta tới chỗ các ngươi thì nói không chừng bọn họ sẽ cuốn lấy các ngươi. Đúng rồi, đại bá và cha ta đã bàn bạc xong, mấy ngày gần đây các ngươi đừng qua bên đó."
"Ăn của ngươi đi, còn chưa lớn mà đã để ý nhiều chuyện, chúng ta có chừng mực." Cố Thừa Duệ nói xong thì lột vỏ trứng gà cho cậu, nhưng trong lòng đã có chủ ý, mấy ngày nay có thể không qua thì sẽ không đi qua.
Sau khi có một quả trứng gà vào trong bụng, Cố Thừa Hỉ lại ăn thêm hai miếng đậu phụ khô, chờ trời tối xuống thì lén lút mang theo đồ quay về.
Buổi tối ăn cơm xong, hai người ngâm đậu, kho thịt lợn rồi vào không gian.
Đầu tiên là hoàn thành công việc bên trong không gian, sau đó Cố Thừa Duệ trở về phòng dùng bút chì soạn thảo ra một bản khế ước, bên trong có nhấn mạnh về phúc lợi, đương nhiên cũng phải nhấn mạnh đến trách nhiệm của bọn họ.
Sau khi phác thảo xong thì dùng bút lông chép thành 16 bản.
Mà Chu Oánh thì lấy vải ra làm hai bộ áo trong, đồng thời làm thêm hai bộ vỏ chăn để phòng vạn nhất.
Sau khi làm xong thì hai người ra khỏi không gian đi ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Chu Oánh dẫn Đại Hoa tiếp tục làm đậu hũ, chọn Đậu Hũ Trúc.
Mà Cố Thừa Duệ thì bắt đầu đến khám bệnh tại nhà, nhưng mà cũng dành thời gian rảnh đến trang tử ký khế ước, ký khế ước với toàn bộ mọi người làm việc chăn nuôi, cũng chỉ có mấy người quyết định ở lại lâu dài trong trang tử như Thường Thuận thì mới quyết định ký tên.
Đồng thời hắn còn thỉnh thoảng đến tửu lâu giám sát mức độ thi công.
Hôm nay, Cố Thừa Duệ mới ra khỏi tửu lâu thì đã nghe thấy có người gọi mình, hắn quay đầu lại thấy đó là Lạc đại phu thì nhanh chóng nghênh đón nói: "Lạc đại phu, hôm nay không bận sao?"
"Tạm được, không phải gần đây quan phủ đang bán cửa hàng của Kiều gia sao, ta cũng muốn chuyển sang nơi khác, đã không thể tiếp tục ở căn nhà bên kia nữa rồi." Lạc đại phu thở dài nói.
"Ngài coi trọng tiệm thuốc trước đây của Kiều gia, tại sao lại không mua?"
Lạc đại phu lắc đầu nói: "Đừng nói nữa, cửa hàng kia quá lớn còn có cả một cái sân rộng, mà gia sản của ta cũng có hạn cho nên nhất thời không thể bỏ ra nhiều bạc như vậy."
"Hả, họ bán cửa hàng kia với giá bao nhiêu?"
Lạc đại phu trực tiếp đưa ra một ngón tay nói: "Phòng trống, 1000 lượng bạc, nếu trang trí thêm cộng với dược liệu thì đúng là hữu tâm vô lực, xem ra chỉ có thể sửa chữa lại căn nhà cũ của mình."
"Nếu tính như vậy thì đúng là không ít." Cố Thừa Duệ như có điều suy nghĩ mà trả lời.
Nói thật, hắn cũng muốn có một cửa hàng, làm linh y như vậy mãi cũng không được, xem ra đây là một cơ hội, chờ về nhà bàn bạc với nhóc con một chút.
Sau khi về đến nhà, Cố Thừa Duệ liền nói chuyện này với Chu Oánh: "Nhóc con, nàng thấy nếu ta hùm vốn với Lạc đại phu mở quán thì có được không?"
"Nếu chàng cảm thấy được thì cứ làm đi, như vậy thì sau này chúng ta cũng có nguồn ra nguồn vào." Chu Oánh trả lời không chút do dự.
Bởi vì nàng biết, mặc dù hắn học được không ít kỹ năng khác, nhưng thứ mà hắn yêu thích nhất chính là y thuật, nàng cũng hy vọng hắn có thể phát huy sở trưởng, sống đúng với bản thân, xông ra khoảng trời thuộc về chính mình.
"Nhóc con, thật tốt." Cố Thừa Duệ tiến lên ôm lấy nàng, sau đó hôn một cái lên trên mặt của nàng.