Chương 159: Đến Nhà
Chương 159: Đến Nhà
Chương 159: Đến Nhà
"Đương nhiên, nhưng mà chàng phải nhớ kỹ, nhiệm vụ chủ yếu nhất của chàng là gì?" Chu Oánh hôn lại hắn một cái rồi nói.
"Ta biết, bồi vợ con, ta vẫn luôn nhớ rõ chuyện này." Cố Thừa Duệ nói xong thì nhìn gương mặt càng ngày càng giống kiếp trước của nàng, hơi thở không khỏi ngừng lại.
Đồng thời ánh mắt hắn nhìn nàng cũng tối lại, nhưng khi nghĩ đến tuổi tác lúc này của bọn họ thì cuối cùng hắn cũng chỉ có thể dùng sức ôm lấy nàng nói: "Buổi tối hôm nay muốn ăn cái gì, để ta làm cho."
"Chàng làm đồ nướng ngon hơn ta, vậy thì ăn khoai tây nướng với gà nướng đi." Chu Oánh trầm tư chốc lát rồi nói.
"Được, vậy ta vào không gian làm."
"Không có vấn đề, cũng đúng lúc ta rửa thịt lợn xong." Chu Oánh nói xong thì hai người khóa cửa rồi trực tiếp vào không gian.
Sau khi đi lấy nội tạng lợn thì nàng mới phát hiện nàng vẫn luôn dùng hàng tồn trong không gian, nhưng hiện tại hàng tồn bên trong không gian đã sắp hết.
Xem ra cần phải mau chóng bàn bạc một chút cùng Điền đại ca để xem hắn ta có đi theo bọn họ hay không.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thừa Duệ mang theo năm trăm lượng bạc đi lên trấn cùng Điền Gia Vượng.
Hắn vừa đi thì Lưu thị cùng Diêu thị liền tới cửa, nhưng mà bọn họ đều bị Nhị Tráng hù đứng ở cửa không dám tiến lên phía trước một bước.
Chu Oánh ở trong bếp nhìn thấy thì cũng không lên tiếng mà còn hy vọng Nhị Tráng có thể hù dọa bọn họ thật tốt, hù đến mức sau này bọn họ không dám đến nhà mình nữa.
Đáng tiếc nguyện vọng của nàng nhanh chóng tan biến, bởi vì Lưu thị lớn tiếng gọi nàng.
Chu Oánh không thể làm gì khác hơn là bỏ việc trong tay xuống rồi nói với Đại Hoa: "Đại Hoa, ngươi thử chọn một chút, nếu như không được thì cứ tắt lửa."
"Được, Cố thẩm." Đại Hoa nhao nhao muốn thử.
"Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng." Chu Oánh nói xong thì quay người đi ra ngoài, sau đó lên phía trước ngăn Nhị Tráng lại, nói: "Lưu di, Nhị thẩm, tại sao các ngươi lại có thời gian rảnh đến đây, vào trong phòng ngồi đi."
"Sao lại có thể nói thế được, ta là mẹ kế của ngươi, sao có thể gọi Lưu di chứ." Lưu thị trầm mặt xuống nói.
"Đúng vậy, Chu Oánh, hẳn là ngươi nên gọi mẹ, dù sao thì cũng nên gọi tiếng mẫu thân." Diêu thị phụ họa nói.
"Mẫu thân, nhưng mà chúng ta chưa từng thừa nhận, cha và tộc trưởng cũng luôn biết chuyện này." Chu Oánh nghiêm mặt, sau đó nói tiếp: "Nếu như các ngươi đến thăm thì ta có thể mời các ngươi vào uống chén trà. Nếu như đến để gây chuyện, vậy thì thứ lỗi ta không muốn chiêu đãi."
Sau khi nói xong, nàng trực tiếp buông Nhị Tráng, Nhị Tráng lập tức dậm chân cắn, nếu như không phải có dây xích thì chỉ sợ là nó sẽ nhào qua cắn đứt cổ bọn họ.
Nhưng chỉ cần như vậy cũng đã đủ khiến hai người bọn họ sợ hãi hét to chạy đi.
"Ha ha..." Ở đây truyền đến tiếng cười của Cố Lục thẩm có chút hả hê, sau đó lại nghe thấy bà ấy nói: "Tam tẩu, Thất đệ muội à, da mặt của các ngươi đúng là quá dày. Các ngươi không có ân sinh dưỡng người ta, mà cũng không có ân giáo dưỡng. Hơn nữa trước đây còn chèn ép hai phu thê bọn họ như vậy, suýt chút nữa thì khiến người ta mất mạng, vậy thì dựa vào cái gì mà ngươi ta phải nhận ngươi làm mẫu thân. Các ngươi mơ quá đẹp rồi, đúng thật sự cho rằng ông trời đứng đầu còn các ngươi đứng thứ hai mà."
"Lục thẩm cũng tới rồi, mau vào ngồi đi." Chu Oánh đi ra nhiệt tình nói.
"Không được không được, ngày nào các ngươi cũng vội vàng chân không chạm đất, ta cũng không muốn gây thêm phiền toái cho các ngươi." Cố Lục thẩm lắc đầu liên tục nói.
"Ngươi không phải Chu thị, ngươi là ai?" Lúc này Lưu thị chỉ vào Chu Oánh chất vấn.
"Đúng vậy, Chu thị nhát gan nhu nhược, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, người hoàn toàn không giống nàng một chút nào." Diêu thị phụ họa nói.