Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 160: Bát Quái

Chương 160: Bát Quái Chương 160: Bát Quái Chương 160: Bát Quái
"Cho nên hôm nay các người đến đây để gây chuyện với ta sao." Chu Oánh dùng ánh mắt lạnh lẽo tiến lên hỏi ngược lại.

"Cái gì mà gây chuyện, rõ ràng ngươi của bây giờ và lúc trước như hai người khác nhau, vậy mà còn không cho người khác nói sao?" Lưu thị kinh hoảng hô lớn.

Nhưng mà dưới chân lại lui về phía sau hai bước, giống như coi nàng như vật gì đáng sợ.

"Cũng chỉ có như vậy, không phải lúc trước ngươi cũng ngoan như con mèo trước mặt công chúa sao, nghe nói còn bảo ngươi ôn nhu hiền thục. Nhưng mà ngươi thử nhìn lại dáng vẻ lúc này của mình sao, nói chuyện khó nghe, đơn giản chính là một con cọp cái. Nếu không tin thì ngươi trở về hỏi mấy bằng hữu thân thích ở trong kinh thành kia xem, ai sẽ nghĩ ngươi biến thành bộ dáng này." Chu Oánh lắc đầu, nét mặt vô cùng tiếc hận nói.

"Đúng thế, còn chưa bằng phu nhân, mà cũng không mạnh bằng thôn phụ." Cố Lục thẩm tán đồng gật đầu nói.

Sau đó lại lắc đầu nói: "Không đúng, ngươi còn không bằng thôn phụ đâu, ít ra thôn phụ cũng không đi tìm chuyện rồi ôm vào người."

"Ngươi..." Lưu thị tức giận nhìn về phía Cố Lục thẩm.

Nhưng mà Cố Lục thẩm không tiếp tục quan tâm đến bà ta mà nhìn về phía Chu Oánh nói: "Nhóc con ngốc mau trở về đi. Khi đối phó với những loại người này, ngươi nên mặt dày hơn bọn họ, nếu không thì sẽ bị bắt nạt đến mức cơm cũng không được ăn."

"Cảm ơn Lục thẩm đề điểm, nếu đã đến cửa thì vào trong ngồi một chút đi." Chu Oánh nói xong thì lập tức kéo bà ấy đi vào trong nội viện.

"Không phải ta..." Cố Lục thẩm còn muốn nói gì đó nhưng mà bị Chu Oánh ngắt lời nói: "Đi thôi, ngài còn chưa có tới nhà chúng ta đấy, chẳng lẽ đã đến đây rồi mà không đi vào sao."

Cố Lục thẩm nghe xong thì cũng không giãy giụa nữa mà vui vẻ đi theo nàng vào nhà.

"Nàng, nàng..." Lưu thị thấy Chu Oánh mặc kệ mình ở đây thì tức giận dùng ngón tay chỉ nửa ngày mà vẫn không nói thành lời.

"Tiểu tẩu tử, ta thấy chúng ta nên quay về thôi." Diêu thị kéo tay của bà ta xuống rồi nói.

Mặc dù bà ta cũng tức giận nhưng vẫn có thể nhìn ra Chu Oánh thật sự không coi bọn họ ra gì.

Cho dù có tiếp tục làm loạn thì có thể nhận được gì, cùng lắm cũng chỉ khiến hai bên càng mất mặt, để cho người ta chế giễu thôi.

"Chẳng lẽ cứ bỏ qua cho nàng như vậy?" Lưu thị không cam lòng nói.

"Vậy ngươi có cách gì, ta thấy vẫn nên để đại ca đi tìm lão tam thì hơn." Diêu thị bĩu môi nói.

Nói thật bà ta cũng xem thường Lưu thị, nhịn nhiều năm như vậy thật vất vả mới trở thành chính thất, kết quả còn không ép bức được một tiểu bối, đúng thật là ngu xuẩn.

Nghĩ tới đây liền nghĩ đến Hoàng thị không ngừng làm loạn trong hai ngày nay, khuôn mặt bà ta lập tức trầm xuống.

Sau đó cũng không xen vào nữa mà quay người đi về.

Lưu thị thấy vậy thì cũng quay đầu liếc mắt nhìn Nhị Tráng đang ngồi xổm ở ngoài cửa nhìn chằm chằm vào mình, lập tức nhấc chân chạy chậm theo.

Bên này, Chu Oánh đón Cố Lục thẩm vào nhà xong thì rót cho bà ấy một ly đường đỏ, sau đó lấy nửa bàn đậu tằm hôm qua mới nổ ra: "Lục thẩm nếm thử xem như thế nào, có hợp khẩu vị hay không."

"Đồ đã được chiên qua chắc chắn sẽ thơm ngon." Cố Lục thẩm cười nói, sau đó bóp một cái bỏ vào trong miệng nhai nhai, ngạc nhiên nói: "Ừ, vừa giòn vừa thơm, ăn ngon thật, nhưng mà có chút mặn."

"Đúng là có chút mặn, nó được làm đồ nhắm hoặc điểm tâm khi uống trà."

Cố Lục thẩm sửng sốt một chút rồi gật đầu nói: "Như vậy thì đúng là phù hợp."

Nói xong, hai người vừa ăn vừa uống, câu được câu không nhắc tới chuyện hàng ngày.

Chu Oánh cũng biết không ít tình huống trong thôn thông qua lời của Cố Lục thẩm.

Ví dụ như, sau khi Xuân Hồng nhà góa phụ Hoa trở về thì giống như thích Cố Thừa Nghiệp, mấy ngày nay thỉnh thoảng lại đến nhà tìm Lưu thị, nhưng mà Lưu thị vẫn luôn hờ hững nàng ta.
Bình Luận (0)
Comment