Chương 184: Chuyện Tốt
Chương 184: Chuyện Tốt
Chương 184: Chuyện Tốt
Đồng thời trong lòng chửi bậy: Vừa sáng sớm đã có cháo gạo, còn có bánh nướng ăn chúng với thịt, cái này cũng tạm được, vậy mình ăn cái gì... thức ăn cho heo sao.
Chỉ có thể bây giờ vợ chồng trẻ bọn họ thực sự phất lên rồi, nói không chừng ngày đó liền quay trở lại kinh thành sinh sống.
Nghĩ tới đây, ông ta cảm thấy vô cùng hối hận, Chu Oánh kia cũng không phải sao chổi mà là một con búp bê may mắn, lúc này ông ta không khỏi có chút không vui với mấy đứa con mà Lưu thị cùng Diêu thị sinh ra.
Nếu không phải là các nàng một mực châm ngòi thổi gió thì ông ta cũng sẽ không có oán khí với hai người bọn họ mạnh mẽ như vậy.
Bên này chờ đến khi ông ta đi, Chu Oánh mới nói cho hắn biết chuyện cha Cố chờ bọn họ vào tối qua: "Hẳn là tìm chàng có chuyện, chàng cẩn thận một chút, chớ nói."
"Yên tâm đi, cũng không phải cha ruột ta, ta còn chưa đến mức chịu ảnh hưởng." Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
Sau đó hai người tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Sau bữa ăn Cố Thừa Duệ đến tiền viện, mà Chu Oánh thì bưng bát đũa đến bếp bận rộn.
Bên này khi Cố Thừa Duệ đi qua thì mang theo một bình trà cùng với đậu phộng da giòn còn thừa từ hôm qua.
Sau khi ngồi xuống thì rót cho ông ta một chén trà nói: "Cha, uống chén trà làm ấm thân thể."
"Ai." Cha Cố lên tiếng, sau đó chỉ về phía quạt hút gió nói: "Đó là cái gì thế, tại sao lại có một lỗ hổng ở trên cửa sổ, không lạnh sao?"
"Cái kia là quạt hút gió, lúc trước mọi người đều nói quá mùi nên chúng ta đã tìm thợ mộc làm."
"Hiệu nghiệm không?"
"Có tác dụng, nhưng mà phải có người kéo thì nó mới hoạt động."
"Như thế thì không phải sẽ nhận thêm người sao?"
"Đúng vậy, gọi mấy tên ăn mày nhỏ đến giúp vào giờ cơm một chút, cũng không tốn bao nhiêu bạc."
Lời nói này của hắn liền khiến cha Cố nhớ đến ngày khai trương đó, một đám tiểu ăn mày trên đường phát tờ rơi, không khỏi nói: "Các ngươi rất biết dùng người, dùng ăn mày rẻ hơn rất nhiều."
"Mọi người đều có thứ mình cần, phát cũng không cần phức tạp, đám ăn xin cũng có thể tự lực kiếm sống."
"Đúng!" cha Cố nói tới đây thì ho khan hai tiếng: "Hôm nay ta tới đây là muốn nhờ các ngươi giúp đỡ."
"Ngài cứ nói, nếu giúp được ta chắc chắn sẽ giúp." Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
Cha Cố thấy dáng vẻ hắn không có chút nào ngạc nhiên, biết có thể Chu Oánh đã nhắc tới chuyện này cho bọn họ nên nói thẳng: "Ngươi biết chuyện bác Lưu và thím hai của ngươi mở cửa hàng đồ ăn chứ?"
"Nghe qua, bán toàn đồ điểm tâm trong cung."
"Đúng, nhưng rất đắt, không bán được ở trấn nhỏ này, thế nên ta..." Cha Cố nói tới đây thì ngại ngùng.
Nhưng cuối cùng vẫn nói: "Vì thế ta tới đây muốn hỏi xem Chu Oánh có món điểm tâm thường nào không, nếu không thì sợ là cửa hàng nhỏ kia không qua nổi."
"Việc này... ta chỉ có thể bàn bạc chút với Chu Oánh, cụ thể là gì thì không rõ."
"Vậy ngươi nhanh lên, ta quay về đã." Cha Cố đứng dậy nói.
"Được, tối ta sẽ hồi âm lại cho phụ thân."
"Được, vậy ngươi nhanh làm đi." Cha Cố nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ông ta rời đi, Cố Thừa Duệ đi vào bếp nói việc này cho Chu Oánh.
Chu Oánh nghe xong thì cười nhạo: "Ý kiến hoàn hảo thế này cũng nói được, đúng là không biết xấu hổ."
"Da mặt đúng là dày, giờ làm sao đây, cho hay là không?"
"Bánh đậu xanh hay mấy đồ ăn đơn giản, ta không tin các nàng không biết, ta đoán bọn họ chắc chắn coi trọng đồ ăn do Xuân nương làm. Nhưng đó là át chủ bài của chúng ta, không thể cho. Vậy thì cho bọn họ bánh đậu xanh, đậu đỏ và đậu vàng với bánh hạt dẻ đi."
"Cũng đúng, buổi tối ta về nói với bọn họ." Cố Thừa Duệ nói xong thì phải đi sang bên hiệu thuốc.