Chương 185: Muốn Hay Không?
Chương 185: Muốn Hay Không?
Chương 185: Muốn Hay Không?
Chờ hắn đi rồi, Chu Oánh thấy đồ ăn còn thiếu, sau đó mang công thức lành bánh gạo cho Xuân Nương, để nàng ấy rảnh thì thử làm ít.
Đồng thời cũng muốn cho người Cố gia biết nàng không phải người dễ bắt nạt.
Sau khi hoàn than việc, bắt đầu nấu các nguyên liệu làm lẩu, nấu liên tiếp hai nồi.
Buổi chiều thấy nguyên liệu cơ bản vẫn đủ, sau khi chuẩn bị đủ nguyên liệu cho lẩu, nàng tới hiệu thuốc nói một tiếng với Cố Thừa Duệ rồi đi thẳng tới thôn.
Vì đậu và miến mà nhà hàng cần không phải lúc nào cũng có sẵn trong không gian nên nàng dự tính xây một nhà xưởng ở thôn cũng để cho người trong thôn có thu nhập, nàng có thể thoải mái hơn.
Sau khi tới thôn, nàng tìm Thường Thuận, nói việc này cho ông ấy biết: "Thường thúc, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Chuyện tốt, hiện tại trai tráng trong thôn không có việc làm, mỗi ngày đều đi tìm việc. Nhưng giờ mùa đông lạnh giá, không có việc làm ở bến tàu. Nếu có thể xây xưởng thì giải quyết được vấn đề lớn, có thể làm hàng năm."
"Vậy việc này cứ quyết định thế. Nhưng năm nay có giá đỗ nên vùng này ít đậu hơn. Nên năm nay cứ tăng cường cho cửa hàng chúng ta dùng trước đã. Chờ mai sông mở cửa, đậu được vận chuyển từ nơi khác tới thì chúng ta có thể mở rộng sản xuất."
"Thế cây đậu năm nay làm thế nào. Mua của cửa hàng lương thực sao?"
"Chắc chắn phải mua, nhưng ta đã dự trữ một ít trước đó, chờ tới khi xây xong xưởng thì dùng cây đậu này trước."
"Được, vậy xây xưởng ở đâu đây?"
"Trước tiên xây hai cái sân đã chờ tới sang năm xây nhà thì sẽ xây xưởng luôn, nhưng ngươi phải trông nhà cẩn thận cho ta."
"Chắc chắn, bà chủ cứ yên tâm."
"Cái này quyết vậy đi, việc tuyển dụng giao cho ngươi. Nhớ là trước tiên tìm người trong nhà khó khăn, sạch sẽ về làm."
Sau đó Chu Oánh đứng dậy đưa cho ông ấy một lượng bạc, nói các dụng cụ cần mua cho ông ấy, đặc biệt là cối xay đá, những thứ ở nhà đều đã được chuyển tới cửa hàng.
Còn dụng cụ làm đậu khác có thể dùng luôn đồ trong nhà.
Sau khi nói xong thì đi thẳng về nhà.
Thấy trời vẫn sớm nên định đi vào trong không gian nấu bữa hải sản lớn. Nhưng lúc sắp đóng cửa thì thấy đại tỷ đi tới.
Đành phải để nàng ấy vào trong nhà nói: "Cả ngày không ở nên phòng lạnh, đại tỷ ngồi trước đã, ta đi mở lò sưởi."
"Không cần đâu, nói mấy câu xong rồi ta đi luôn."
"Vậy tỷ nói đi."
"Cái đó, gần đây Đại Hoa ngày càng trầm mặc hơn, cũng không đi ra ngoài chơi. Vì thế... Vì thế ta nghĩ muội có thể để nàng tới cửa hàng giúp đỡ, không cần trả công, cho một hai bữa cơm là được. Ta muốn để cho nàng tiếp xúc với nhiều người."
Chu Oánh nghe xong nhớ tới Đại Hoa ngoan ngoãn lúc nhỏ, lại nghĩ tới Xuân Nương đang kiệt sức thì cuối cùng gật đầu nói: "Được, để cho nàng mỗi ngày đi theo Điền đại ca làm việc."
"Thật cám ơn đệ muội, lại thêm phiền phức cho muội."
"Không sao nhưng ta sẽ không trả công cho nàng, có thể sắp xếp cho nàng đi theo giúp đỡ sư phó làm điểm tâm. Có thể học được hay không thì phải xem ở nàng."
Điền đại tỷ nghe xong thì ngay lập tức ánh mắt sáng lên, học nghề là tốt nhất, học nghề là tự mình sau này về nhà chồng cũng không cần lo lắng.
Nghĩ tới đây thì liên tục gật đầu nói: "Ta thay mặt Đại Hoa cảm ơn đệ muội, vợ chồng nhà muội đúng là ân nhân cứu mạng của cả nhà ta."
"Không có gì, các ngươi cũng giúp đỡ chúng ta nhiều, sau này Đại Hoa học tập tốt là được."
"Ôi ngươi chứ làm việc, ta về nói với Đại Hoa." Điền đại tỷ nói xong thì vội vả trở về.
Đợi nàng ấy đi rồi thì Chu Oánh khóa cửa lại, sau đỏ mở lò sưởi, sau khi châm lửa thì đi vào không gian nấu cơm.
Chờ nàng nấu xong đi ra ngoài không gian thì mở cửa, đợi Cố Thừa Duệ trở về.