Chương 186: Tức Giận
Chương 186: Tức Giận
Chương 186: Tức Giận
Mà Cố Thừa Duệ đang ở Cố gia, nói cho Lưu thị và Diêu thị công thức, định đi thì bỗng nhiên Lưu thị gọi hắn lại: "Lão Tam, ngươi không định lừa chúng ta chứ, mấy công thức này không khó."
"Vậy muốn hay không, đây là công thức của vợ ta, còn lại là món do sư phó làm, là át chủ bài của cửa hàng chúng ta, không thể đưa cho các ngươi." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong, đi ra ngoài vui vẻ nói chuyện cùng Cố Thừa Hỉ rồi đi về nhà.
"Lão gia, ngươi xem hắn..." Lưu thị quay đầu định trách Cố Thừa Duệ.
Kết quả bị cha Cố quát: "Ta thấy ngươi không biết xấu hổ, chê công thức đơn giản nhưng không tự mình nghiên cứu."
"Đúng, mấy công thức này tuy đơn giản nhưng cũng được bán ở cửa hàng nhỏ. Ngươi làm bánh sen ngon nhưng có mấy người mua. Còn có cả bánh táo tầu trước ta có nói với các ngươi, rất ngon, vừa ngon vừa rẻ. Nói thẳng ra là các ngươi lười, quá tham vọng lại hay tính kiếm nhiều tiền không tốn công, làm gì có chuyện tốt như thế. Nếu không được thì để Quách thị với Tôn thị đi vào trấn, các người ở nhà hậu hạ cả nhà đi." Kiều thị lắc đầu thất vọng nói
"Nương, chúng con nghe theo người, ngày mai thử xem, vừa hay trong nhà còn chút đậu xanh." Diêu Thị nghe được Kiều thị tức giận thì vội nói.
Nhưng Kiều thị cũng không có phản ứng gì mà nhìn Lưu thị nói: "Hôn sự của Thừa Nghiệp, ngươi cũng nên sắp xếp đi, đừng tìm thiên kim tiểu thư, tìm cô nương nhà nào đoàn kết, vừa xinh vừa có khả năng làm nông."
"Không đâu, Thừa Nghiệp là..." Lưu thị lớn tiếng phản bác lại.
Vợ của Lão đại Cố Thừa Chí là con gái của quan tứ phẩm, bà ta biết hiện tại tình huống trong nhà không được tốt nhưng thế nào cũng phải mạnh hơn Chu Oánh.
Nếu không thì cũng phải là cô nương nhà địa chủ.
Để bà ta tìm một cô nương làm nông không biết chữ làm con dâu không bằng giết bà ta đi.
Nhưng không đợi bà ta nói xong, Kiều thị đã đập quại trượng xuống đất: "Là cái gì, hiện tại chúng ta mang tội trong người, trong vòng ba năm không thể tham gia thi cử, không được vào triều làm quan, ngươi nói xem ngươi còn cái gì để khoe ra. Cho dù có thiên kim tiểu thư nguyện ý gả cho Thừa Nghiệp thì ngươi không sợ tương lai hắn phải chịu khổ ở nhà vợ sao, hay là ngươi cảm thấy mình có thể trấn áp được người ta. Tới khi đó ngươi không sợ người ta sai khiến ngươi sao? Còn không thích cô nương nhà nông, người ta là con gái nhà trong sạch còn chưa chắc nguyện ý chịu tính khí vô liêm sỉ này của ngươi đâu."
"Nương, xin người bớt giận, nàng chỉ nói đùa thôi..." Cha Cố thấy lão thái thái tức giận thì trấn an nói.
Không ngờ Kiều thị đẩy hắn ra: "Ngươi cũng chẳng tốt hơn gì, đừng cả ngày chỉ nghĩ khôi phục lại vinh quang, không có việc nào dễ dàng như thế cả, còn không bằng cẩn thận quản lý chuyện gia đình, kiên định sống có hiểu không. Nhìn nhà lão Tam xem, bọn họ lên núi hái thuốc, làm đậu sống thoải mái, không phải vẫn sống qua ngày sao. Nhìn lại các ngươi..."
Kiều thị nói tới đây tức giận thở dài, sau đó lau nước mắt nói: "Nghiệp chướng, đều là lỗi của ta. Sớm biết sẽ có hôm nay thì lúc còn trẻ nên để các ngươi chịu khổ nhiều hơn không để hiện giờ nói như rồng leo mà làm như mèo mửa, sống thôi cũng khó khăn."
Nói xong thì run rẩy đi về phòng, cơm cũng không ăn.
Để lại già trẻ trong phòng, mắt to trừng mắt nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì.
"Được rồi, ăn cơm thôi, Lưu thị chút nữa mang cơm vào cho nương xin lỗi." Ngây người một lúc cha Cố mới khôi phục tinh thần nói.
Lưu thị nghe xong không hề muốn, cuối cùng nói với Cố Thừa Nghiệp: "Con trai, con đi đi."
Cố Thừa Nghiệp do dự một lúc rồi đồng ý, đi theo hai người Quách thị cùng dọn cơm.
Cố Nhị thúc nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, ngươi nói nương có phải là đang hâm mộ nhà lão Tam không?"