Chương 187: Mẹ Kiều Mất
Chương 187: Mẹ Kiều Mất
Chương 187: Mẹ Kiều Mất
Cha Cố có hơi đăm chiêu: "Chắc thế nhưng nhìn thấy lão Tam ngày càng tốt, ngược lại chúng ta ngày càng kém đi, trong lòng tức giận cũng phải."
"Phải nói hai vợ chồng lão Tam thật sự có năng lực."
"Đúng thế, mỗi ngày bọn họ đi sớm về muộn, là chúng ta thì ai chịu được chứ. Trước đây còn bảo Lưu thị không nhìn nhận rõ thực tế. Chúng ta thì sao, tình huống trong nhà thật sự không vực dậy được chứ nói gì tới cuối năm phải trả ba mươi hai tiền đò cho nhà."
"Hay chúng ta mua thuyền?"
"Không cần, chờ sông tan băng thuê thuyền đi, từng bước một. Nhưng trước mắt chúng ta phải nghĩ xem là vận chuyển cái gì, hay là kinh doanh gì. Nếu không thì có thuyền cũng không ổn. Ngày mai ngươi đi cửa hàng nhìn xem hai nàng kinh doanh như thế nào. Nếu tiếp tục lỗ thì năm sau chúng ta không có cơm ăn đâu."
"Được, ngày mai ta sẽ đi cửa hàng nhìn." Cố Nhị thúc gật đầu nói.
Trên đường đi lưu đày, đoàn người Kiều Lan Lan đã tới khu vực thảm họa tuyết, gặp mấy người dân chạy nạn khỏi bão tuyết.
Đừng nói đám người Kiều Lan Lan bị lưu đày đến cả đám người áp giải bọn họ cũng không muốn đi về phía trước.
Nhưng không đưa người tới thì không hoàn thành việc nên trút giận lên người mấy người Kiều Lan Lan.
Đặc biệt là mẹ Kiều, thân thể vốn đã không khỏe lại không rèn luyện thân thể nhiều năm, đi một đường này đã tới cực hạn.
Sau khi lảo đảo té xuống mặt đất, người áp giải đi tới quất hai roi: "Nhanh lên, lại lề mề thì tới năm sau ông đây cũng không làm xong việc đâu."
"Quan gia, quan gia, cầu xin ngươi đừng đánh nữa, nương ta thật sự đi không nổi, nếu không thì chúng ta nghỉ chút đã." Kiều Lan Lan quỳ xuống nói.
Những người khác vừa nghe thấy cũng phụ họa theo, vì tuyết nên khó đi, bọn họ đã kiệt sức thật sự đi không nổi.
"Nghỉ ngơi cái rắm, ông đây cũng muốn nghỉ. Nhìn xem hôm nay lạnh thế có chỗ nào để nghỉ không, hay mấy người muốn nghĩ tại chỗ tuyết này để đông chết. Nếu thể thì lão tử thành toàn cho mấy người, chúng ta còn về báo cáo công việc." Người áp giải nói xong thì đạp mẹ Kiều một cái: "Nhanh lên, nếu không đi thì chúng ta coi như ngươi chết rồi."
"Đùng đừng, chúng ta đi, chúng ta đi." Mẹ Kiều vội vàng nói.
Kiều Lan Lan thấy vậy thì chỉ có thể giúp đỡ bà ta cùng đi về phía trước, những người khác cũng không nói gì nữa.
Người áp giải thấy thế tức giận nói: "Đúng là một đám bướng bỉnh, không đánh thì không thành thật."
Kiều Lan Lan nghe xong nghiến răng nghiến lợi, đừng có để cho nàng ta tìm được cơ hội nếu không chắc chắn sẽ giết chết hắn ta.
Không biết là đại ca có chạy thoát khỏi quan binh truy đuổi không, sao vẫn chưa tới cứu các nàng.
Trong khi đang thất thần thì bị mẹ Kiều kéo ngã xuống đất, cả người nàng ta bị đau nhưng chưa kịp lên tiếng thì trên người đã bị đánh một roi.
Roi quất thẳng vào đầu khiến cho đầu nàng ta choáng váng.
Tiếng gió truyền đến, nàng ta đang muốn trốn thì lại bị một khối thân thể đè xuống. Chưa chờ nàng ta phản ứng lại thì vang lên loạt tiếng đá cước.
Tiếp theo, một ngụm máu phun lên mặt nàng ta, dọa cho nàng ta hét lớn.
Có thể do tiếng hét của nàng ta quá thảm thiết nên tên áp giải cuối cùng cũng ngừng lại.
"Khụ khụ!" Mẹ Kiều ho lớn, sau đó phun từng ngụm máu khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Sau khi Kiều Lan Lan ý thức được có gì không đúng thì vội đẩy mẹ Kiều ra rồi ôm lấy bà ta vào ngực: "Nương, nương, người đừng làm con sợ."
"Lan Lan, sống thật tốt, chờ ca ca con, sau này... các người... nhớ rõ..." Mẹ Kiều nói đứt quãng nhưng vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Sau đó bị gió lạnh thổi, ho khan dữ dội lại phun ra máu, sau đó nâng tay lên hướng về phía mặt nàng ta.
Nhưng còn chưa sờ được mặt nàng ta đã nhanh chóng buông xuống, sau đó nghiêng đầu tắt thở.
Kiều Lan Lan sững sờ tại chỗ.