Chương 188: Trốn Thoát
Chương 188: Trốn Thoát
Chương 188: Trốn Thoát
Tên áp giải thấy việc không ổn, tiến lên sờ mũi của mẹ Kiều dò xét, đã không còn thở nữa nên gọi đồng bọn mang mẹ Kiều đi.
"Các ngươi làm gì, buông nương ra. Các người là hung thủ giết người, buông nương ra." Kiều Lan Lan phẫn nộ gào lên.
Tuy nhiên mấy tên áp giải không quan tâm nàng ta, thậm chí còn đánh nàng ta hai roi, sau đó đào hố tuyết qua loa rồi đặt người vào.
Cách đó không xa, Kiều Viễn nhìn nàng ta có hận, có coi thường, thậm chí còn châm chọc.
Nếu không vì nàng ta không biết xấu hổ thì bọn họ sẽ không phải gặp đại nạn thế này.
Hiện tại hại chết mẫu thân cũng có chút đồng cảm với nàng ta.
Nhưng không phải đồng cảm với cảnh ngộ của nàng ta mà là với nàng ta, không hề hối hận vì trước kia đã lừa dối. Không hối hận khi làm điều biết rõ không thể nhưng vì nam sắc mà hại người hại mình.
Có hối hận không, Kiều Lan Lan đã hối hận từ lâu nhưng nàng ta lại không biết, hắn ta thật sự đã cứu được Chu Hoài Minh nên vẫn không cảm thấy mình sai.
Tận mắt chứng kiến chuyện mẫu thân trải qua, tận mắt thấy mẫu thân chết trong lòng mình, nàng ta biết mình sai thật rồi.
Giống như phụ thân nói, bọn họ là kẻ thù, cho dù Cố gia biết Chu Hoài Minh bình phục sẽ bất lợi với Kiều gia thì cũng không nói giúp.
Nghĩ tới đây, trong mắt nàng ta hiện lên thù hận.
Tên áp giải không biết trong lòng nàng ta suy nghĩ gì, thấy ánh mắt thù hận của nàng ta tưởng là nhằm vào mình thì tiến lên đánh nàng ta một roi: "Nhanh lên, chỉ có nhanh chóng đi ra khỏi chỗ tuyến mới có thể an toàn."
Sau khi nói xong lại nói thầm với mấy người khác, tiếp đó mấy người đầy cảnh giác nhìn Kiều Lan Lan, chỉ cần nàng ta hơi khác thường sẽ tung đòn hiểm.
Cứ thế qua ba ngày, tối ba ngày sau, bị một tên áp giải âm thầm gọi ra ngoài.
Vốn Kiều Lan Lan không định đi, nàng ta sợ bọn họ ra tay với mình. Nhưng mấy ngày nay nàng ta bị dọa sợ nên vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Đi tới một chỗ hoang vắng cách đó không xa, kẻ áp giải nói: "Đi đi có người muốn gặp ngươi."
Kiều Lan Lan hơi run sợ nhưng nghĩ tới ca ca thì quay người đi.
Xuyên qua tuyết, ánh sáng mờ mờ có thể thấy một người đàn ông không cao lắm, bên dưới chân hắn ta còn có người, phải nói đúng là một cỗ thi thể.
Sau khi nghĩ gì đó thì vội vàng đi lên: "Đại ca này, ngươi tới đón ta sao?"
"Ừ, nghe nói nương của ngươi không còn nữa?" Nam nhân trầm giọng nói.
"Đúng, là ba ngày trước." Kiều Lan Lan nói tới đây thì khó chịu: "Sao giờ ngươi mới tới, nếu không nương ta cũng không chết."
"Chúng ta chỉ có thể cứu một, này không tốt sao, hay người muốn lựa chọn." Người đàn ông tức giận nói.
Sau đó lại nói: "Kêu vài tiếng đi, kêu càng thảm càng tốt."
Nói xong thì tự mình bắt chước tiếng hú của sói.
Ban đầu sắc mặt Kiều Lan Lan trắng bệch nhưng nhanh chóng hiểu được ý của hắn ta nên hé mồm kêu thảm thiết.
Chờ tới khi quan sai tới thì nhanh chóng để Kiều Lan Lan thay quần áo.
Sau đó xé nát quần áo, ném tới chỗ gần thi thể. Giờ Kiều Lan Lan mới phát hiện thi thể này đã bị cắn tới không rõ hình dạng.
Bên cạnh còn có thi thể của con sói nên trong chốc lát cả người phát run.
"Đi thôi, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn bị sói ăn thật." Người đàn ông tiến lên nắm lấy nàng ta, xoay người rời khỏi.
Mà tên áp giải kia cũng giả vờ hét lên để những người khác thấy hình dạng của "nàng ta" thì vội vã rời đi.
Rất nhanh sau đó thật sự có chó sói tới, ăn sạch sẽ thi thể người dị dàng với con sói kia.
Trong huyện nha, Chu Hoài Minh đưa tư liệu một ngàn quân đóng tại nơi này cho huyện lệnh Khổng nói: "Tiếp theo giao cho Khổng huỳnh, ngày mai tiểu đệ sẽ khởi hành quay về quân doanh."
"Có bận không, nếu như không vội thì để một ngày sau hẵng đi, ngày mai chúng ta ăn lẩu." Huyện lệnh Khổng nói.