Chương 190: Thực Hiện (2)
Chương 190: Thực Hiện (2)
Chương 190: Thực Hiện (2)
"Thích ăn là tốt rồi, bây giờ trời đang lạnh, sau này mỗi khi qua một khoảng thời gian ta sẽ nấu một vài món, để Lưu chưởng quỹ mang qua đó hộ."
Chu Hoài Minh vừa nghe thì gật đầu liên tục nói: "Không thành vấn đề, có điều em dâu phải làm nhiều một chút, nếu không đến lúc đó không đủ chia."
"Hiểu rồi."
Sau đó khi ăn gần hết, nàng liền rút lui rồi trở vào bếp sau gói đồ ăn cho bọn họ rồi chia ra bỏ vào từng tay nải cho bọn họ.
Nhớ đến lời nói trước đó của Chu Hoài Minh, lại nhặt thêm cho hắn ta một giỏ đồ ăn, có chỉ bạc và các loại điểm tâm khác, còn có đậu phòng da giòn và nhiều món quà vặt.
Cuối cùng dùng giấy dầu gói cho hắn mười mấy cái bánh nướng kẹp thịt, làm như vậy trên đường hâm nóng một chút là có thể ăn.
Sau khi chuẩn bị xong, đem đồ đặt lên trước quầy hàng, nói với Tôn Hoành Lương: "Bữa ăn của Chu đại nhân bọn họ hôm này không cần thu tiền, coi như ta mời."
"Hiểu rồi, vẫy những thứ này cũng giống vậy sao?" Tôn Hoành Lương chỉ vào túi đồ được nàng gói lại nói.
"Đây là cá nhân ta tặng, không nhập vào sổ." Sau khi Chu Oánh nói xong vừa khéo Cố Thừa Duệ cũng dẫn bọn họ xuống rồi.
Chu Oánh đưa đồ chia cho từng người bọn họ, nói: "Mọi người cẩn thận một chút, ta đựng bằng bình gốm."
"Cảm ơn đệ muội, bao nhiêu bạc?" Chu Hoài Minh nhận lấy nói.
"Không cần, nói rồi hôm nay bọn ta mời." Chu Oánh lắc đầu nói.
"Chu đại ca đi đi, nhân lúc trời đẹp còn có thể đi thêm được một đoạn." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong liền bao vây bọn họ đưa ra ngoài.
Chu Hoài Minh và huyện lệnh Khổng thấy vậy cũng không nhắc chuyện bạc nữa, khách sáo nói hai câu liền tách nhau đi rồi.
Có điều Chu Hoài Minh vốn không trực tiếp đi, mà là lại đi dặn dò Lưu chưởng quỹ một phen, lúc này mới ngồi xe ngựa đi về phía quân doanh.
Lúc này, chờ bọn họ đi rồi, trên đường đi theo Chu Oánh trở lại bếp sau Cố Thừa Duệ quay đầu lại nói với nàng: "Vừa nãy Chu đại ca nói, con trai của Kiều lão gia Kiều Lan Sinh không có sa lưới, còn có Kiều Lan Lan cũng có thể được cứu ra, bảo chúng ta cẩn thận một chút."
"Vậy tại sao không bắt lại?" Chu Oánh kinh ngạc thốt lên một tiếng nói, nàng còn tưởng rằng giải trừ được mối nguy rồi, không ngờ vẫn còn tồn tại, sau đó nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: "Có khi nào là đang câu cá lớn không?"
"Tám phần mười là vậy, cái thị trấn này có thể nói là một trạm trung chuyển trên đường thủy, đó là một vùng chiến lược khá quan trọng, không thể nào yên bình được." Cố Thừa Duệ nói.
Sau đó nói: "Canh chừng kỹ hơn hai tên hầu bàn ban đầu ở Đông Hưng lâu, tránh để bọn họ bị lợi dụng, ta qua hiệu thuốc bên kia đây."
"Được, buổi tối không có chuyện gì thì về nhà sớm."
Sau khi bận cả một buổi chiều, nàng đi tới điền trang, nói cho bọn họ biết hàng loạt cách làm sản phẩm đậu hủ, cùng với bánh phở, đồng thời sau khi hướng dẫn bọn họ làm ra thành phẩm rồi mới đi.
Thường Thuận thấy vậy thì đuổi theo nói: "Chủ nhân, nô tài thấy bánh phở là dùng bột đậu xanh làm, có điều khoai sọ cũng là loại bột đó, có thể nào đổi thử không."
"Ý nghĩ rất hay, có điều đậu xanh lại là thích hợp nhất, cũng là làm ra ăn ngon nhất." Chu Oánh nói tới đây, nhớ tới bột khoai sọ, món rửa nồi đó cũng khá ngon.
Sau đó đem phương pháp nói cho ông ấy biết: "Ngươi thử xem có thể làm ra không, tiêu chuẩn thành công chính là nấu vào trong nước không bị nhão."
"Hiểu rỗi, vậy nô tài thử xem, khoai sọ ở điền trang của chúng ta cũng không ít."
"Nếu như thành công nhớ nói cho ta biết." Sau khi Chu Oánh nói xong liền dắt Nhị Tráng trở về nhà.
Buổi tối, nấu cơm xong, Chu Oánh chờ đến khi cơm nước đã nguội cả vẫn không đợi được Cố Thừa Duệ, có điều nhớ đến nghề nghiệp đặc thù của hắn, cũng không tiếp tục đợi nữa.