Chương 196: Quà Tết (6)
Chương 196: Quà Tết (6)
Chương 196: Quà Tết (6)
Chờ đến lúc bọn họ đến Cố gia, mọi người đã tản đi hết, trong phòng chỉ còn lại có cha Cố đang nói chuyện phiếm với Kiều thị.
Hai người trực tiếp thả đồ vật xuống nói: "Nãi nãi, cha, chúc mừng năm mới, ta chúc Tết hai người trước."
Kiều thị lập tức đứng dậy nói: "Tốt, tốt, tới là tốt rồi. Mau ngồi đi, vừa lúc tới tâm sự cùng lão nhân ta đây."
Cha Cố thấy vậy đứng dậy nhường chỗ ngồi bên cạnh bà ta, sau đó ra bên ngoài bảo Quách thị chuẩn bị nước trà cho bọn họ.
Rất nhanh mọi người đều biết bọn họ tới đưa lễ vật mừng năm mới, từng người một chẳng mấy chốc tất cả đã chạy vào.
Thật ra, bọn họ đều là người cái gì cũng đã thấy qua, đổi lại trước kia ai cũng sẽ chướng mắt đống lễ vật các nàng, nhưng hiện tại bọn họ lại cực kỳ hài lòng với số lễ vật này.
Nhất là mấy đứa nhỏ, sống xa xỉ đã quen, ai cũng chịu không nổi nghèo đói.
Bởi vậy trên mặt mỗi người đều treo lên nụ cười chào mừng.
Chỉ có Lưu thị, Diêu thị nhìn ra chút ý đồ của bọn họ, bọn họ đưa vật liệu vải vóc đến cũng không có phần của các nàng ta, nhất thời sắc mặt của các nàng ta sa sầm.
Thế nhưng còn không đợi các nàng ta mở miệng đã bị Kiều thị dùng ánh mắt cảnh cáo.
Nghĩ thầm các ngươi trước đây đã làm cái gì trong lòng không biết sao.
Nói thật bọn họ có thể mang đến nhiều lễ vật như vậy, nhất là quần áo chất liệu, đã là cực kỳ rộng lượng rồi, các nàng ta còn có bất mãn gì chứ.
Bởi vậy toàn bộ trong phòng chỉ còn lại có tiếng hỏi han của bà ta, hỏi bọn họ mấy ngày nay trôi qua như thế nào.
Cố Thừa Duệ tất nhiên cũng không khách sáo, nhấn mạnh nói một chút về quá khứ mấy ngày ở trên núi, một đám người nghe xong cũng không tiện đáp lời, ngay cả đầu Lưu thị và Diêu thị cũng cúi xuống.
Sau khi thoả mãn, Cố Thừa Duệ lúc này mới nói: "Thế nhưng bà nội yên tâm đi, cuộc sống gia đình tạm ổn của chúng ta bây giờ coi như cũng đủ sống."
Đồng thời đoạn kinh nghiệm này cũng làm cho tôn tử của bà ta hiểu được, chịu khổ trong khổ sở mới nên người là có ý gì.
Chỉ có chịu khổ, mới có thể biết quý trọng cuộc sống hiện tại, cũng chỉ có chịu khổ mới có thể kiên định đi từng bước một về phía trước.
"Lời này nói rất đúng, chỉ có chịu khổ mới biết cái gì là ngọt." Kiều thị đồng ý gật đầu nói.
Sau đó nhìn về phía Chu Oánh nói: "Oánh nhi, vào gia môn đã để ngươi chịu khổ rồi, cũng cảm ơn ngươi đã cùng lão Tam xây dựng gia đình nhỏ của mình."
Không sai, Kiều thị vẫn cho rằng một thiếu gia chưa từng chịu khổ, sẽ không lập tức thông suốt. Không thấy hai nhi tử của ba ta vẫn chưa có hoàn toàn buông bỏ đó sao.
Cũng chỉ nàng lớn lên ở tầng lớp thấp nhất mới có thể cứng cỏi sống sót, đồng thời cảm hóa được lão Tam.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bà ta đột nhiên bảo Lưu thị tìm cho Cố Thừa Nghiệp một gia đình nông nữ.
Đáng tiếc bà ta không hiểu, trong một gia đình nhỏ, nếu như không có một người kiên định có khả năng trông nom thì không thể nào sống qua ngày.
"Nãi nãi đã nói rồi, vợ chồng vốn dĩ là một thể, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm." Chu Oánh mỉm cười trả lời.
"Đúng, đúng, vợ chồng vốn là một thể, các ngươi đã nghĩ thông suốt, về sau cứ sống tốt cuộc đời của hai người đi." Kiều thị đồng ý gật đầu nói.
Sau đó lại khách sáo vài câu, rồi hai người cũng cáo từ.
Cha Cố đưa bọn họ đi ra ngoài rồi nói: "Năm nay là tân hôn của hai đứa, năm đầu tiên Chu Oánh vào cửa, cho nên tối ba mươi hai đứa đến đây cùng đón tết đi."
Cố Thừa Duệ và Chu Oánh nhìn nhau một cái rồi nói: "Được, đến lúc đó chúng con sẽ tới sớm."
Cho dù ông ấy xuất phát từ mục đích gì, bọn họ đều không tiện từ chối, dù sao đêm ba mươi về nhà là phong tục của nơi này.