Chương 197: Quà Tết (7)
Chương 197: Quà Tết (7)
Chương 197: Quà Tết (7)
Hơn nữa buổi sáng mùng một, toàn thôn đều sẽ đi chúc tết. Nếu bọn họ không đi, bị nhóm Lưu thị truyền ra ngoài thì nhân duyên bọn họ tích lũy thời gian dài cứ như vậy mà rơi xuống đáy mất.
Đương nhiên, nếu như bọn họ dám mượn cơ hội bới móc, vậy cũng đừng trách họ trở mặt.
Sau khi hai người về đến nhà, dập lửa rồi tiến vào không gian, sau đó Chu Oánh dùng máy chiên xào làm hai nồi gia vị lẩu, cuối cùng chia thành các miếng nhỏ, rồi trộn vào một hũ lớn nước chấm.
Cuối cùng lại chuẩn bị một trăm cân bún và năm mươi cân thịt bò khô cay, từng này chắc đã đủ cho Chu đại ca ăn.
Sau khi bận rộn xong, Chu Oánh mới nhớ tới chuyện dao găm, chờ Cố Thừa Duệ trở về đưa cho hắn một cái rồi nói: "Đây là Chu đại ca tặng, mỗi người một cái, dao này để chàng cầm lấy phòng thân."
Cố Thừa Duệ mở ra nhìn thoáng qua nói: "Thật đúng là đồ tốt, còn tốt hơn cả dao mổ."
"Nhưng nàng cất đi, ta vẫn quen dùng dao mổ hơn."
"Cũng tốt, vậy để đó đi, ta cũng cảm thấy dùng dao lúc xương thuận tay hơn." Chu Oánh nói xong cười cười nói: "Nói như thể chúng ta là đao phủ vậy."
"ừ, nhưng lúc nên ra tay thì tuyệt đối chớ hàm hồ, nếu không người mất mạng chính là chúng ta." Cố Thừa Duệ nói tới đây thì nói: "Xem ra về sau khi giết heo và dê bò, chúng ta vẫn nên giết khi còn sống, như vậy còn có thể xem như luyện tập."
"Nhớ kỹ, bất kể là người hay là động vật, bất kể ra tay từ hướng nào cũng phải đâm vào tim ở góc 45 độ, như vậy mới có thể một kích mất mạng."
Chu Oánh khẽ gật đầu nói: "Chỉ mong cả đời này của ta không dùng tới."
Cố Thừa Duệ cũng không ép buộc nàng, dù sao nàng cũng có không gian, biện pháp phòng thân rất nhiều.
Ngày hôm sau dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu chưởng quỹ, Chu Oánh đặt đồ xuống rồi trở về tửu lầu.
Chạng vạng sau khi chờ nhóm Tiền Tráng trở về, Chu Oánh nói: "Kể từ ngày mai, mọi người đừng đi thu đồ ăn trong hai ngày, mà đến trấn hoặc thị trấn khác, để bán đầu bò và đầu dê trong hầm băng của chúng ta đi."
Đây cũng là suy nghĩ của nàng vào ngày hôm qua sau khi ra khỏi nhà tộc trưởng, cuối năm đầu bò và đầu dê đắt hơn bình thường rất nhiều, nhất là đầu dê, bán lẻ rất là lời.
"Đầu bò, đầu dê." Tiền Tráng nghe xong liếc mắt nhìn Cố Nhị Giang, lập tức hiểu được ý của nàng, liên tục gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta sẽ đi bán đầu bò, đầu dê."
"Đúng rồi, mọi người cũng có thể để ý xem giá thị trường của nội tạng bò và nội tạng dê như thế nào, nếu như giá cả thích hợp, cũng bán đồ trong kho đi."
"Về chuyện lấy hàng giao bạc thì mọi người cứ tìm Tôn chưởng quỹ là được."
"Được rồi, giao cho chúng ta đi." Tiền Tráng vỗ ngực nói.
Điều khiến Chu Oánh thật sự không ngờ chính là, những thứ này bán đi rất nhanh, nhất là đầu bò, hai ngày đã bán hết toàn bộ. Chu Oánh đành phải dặn dò Tôn Hoành Lương nhất định phải giữ cho nàng một đầu.
Đảo mắt đã đến hai mươi tám, sau khi thanh toán xong thì phát tiền công.
Chu Oánh lại phát cho Tôn Hoành Lương, Điền Gia Vượng, Đại Hoa cùng hai tiểu nhị không ăn tết ở tửu lầu, mỗi người năm cân thịt bò, năm cân thịt dê, một con cá hoa vàng, một con cá sạo cùng với hai cân điểm tâm, hai cân hoa quả khô.
Sau đó Chu Oánh tính toán một chút, cả một tháng bọn họ kiếm được sáu ngàn tám trăm sáu mươi tám lượng bạc.
Sau đó nói: "Mọi người đều chờ một chút, suốt tháng qua đã vất vả. Trùng hợp cũng hết năm, đồ ăn đồ uống trong tửu lâu đều có, nên chuyện này ta không lo nữa."
"Ta sẽ phát thêm một tháng tiền công để làm tiền thưởng, mọi người dùng để mua đồ tết hay quần áo mới gì đó đi."
"Cảm ơn bà chủ, bà chủ vạn phúc." Tôn Hoành Lương vội vàng cười cúi đầu nói.
Những người khác lập tức phụ họa theo.