Chương 198: Quà Tết (8)
Chương 198: Quà Tết (8)
Chương 198: Quà Tết (8)
Chu Oánh cười cười nói: "Ta cũng chúc mọi người một năm mới khỏe mạnh, miệng luôn cười tươi."
Sau khi nói xong thì mỗi người được phát thêm một tháng tiền lương.
Cuối cùng còn dư lại không đến hai trăm đồng, sau khi Chu Oánh từ trong ví lấy ra ba đồng bỏ vào thì lần lượt đưa cho Lý Duyệt và Đại Hoa mỗi người một trăm văn nói: "Đây là cho tiền mừng tuổi cho hai người, cất kỹ để tết mua kẹo hồ lô ăn."
"Cảm ơn bà chủ, chúc năm sau bà chủ phát tài." Lý Duyệt mỉm cười nhận lấy nói.
"Ha ha, lời chúc phúc này rất tầm thường nhưng ta rất thích."
Mọi người vừa nghe cũng phá lên cười.
Lúc này Đại Hoa đỏ mặt nói: "Cảm ơn Cố thẩm, chúc Cố thẩm càng ngày càng xinh đẹp."
Chu Oánh nghe xong hơi ngẩn ra, nàng thật không sự không ngờ cô bé lại nói ra lời chúc này.
Tiến lên xoa xoa tóc của cô bé nói: "Lời chúc phúc này, Cố thẩm cũng rất thích, cũng chúc Đại Hoa của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp."
Điền Gia Vượng thấy vậy cũng cười theo, xem ra tỷ tỷ đưa cô bé đến nơi này là đúng, rốt cục cô bé bắt đầu học cách dung nhập với hoàn cảnh chung quanh.
Buổi tối sau khi Cố Thừa Duệ trở về, mọi người cũng không có trở về, mà vui vẻ ăn một bữa cơm trước tất niên.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Chu Oánh giao tửu lâu cho Triệu Thành và Lý Sinh, liền bảo Tiền Tráng và Cố Nhị Giang mang theo lễ vật mà Chu Oánh chuẩn bị cho các đầy tớ trong thôn, đưa tới trong thôn.
Quà tặng cho bọn họ thì lại khác, chủ yếu là bột mì, gạo trắng mỗi cái mười cân, hoa quả khô, đường, điểm tâm mỗi cái hai cân, còn chuẩn bị hai cân cá."
Nhưng đồ cho lão Ngụy thúc thì lại chuẩn bị riêng. Trái cây khô, điểm tâm mỗi cái hai cân, một cái giò lớn, hai con cá kho, một con gà quay, ngũ vị hương, đậu hủ khô cay mỗi cái hai cân, cuối cùng là một trăm bánh sủi cảo đông lạnh do hôm qua cố tình để lại.
Có những thứ này, cho dù có một mình ông ấy cũng có thể trải qua một năm phong phú.
Sau khi đến thôn trang, Chu Oánh lại sai người giết hai con dê chia cho mọi người.
Nhưng phần xương thì nàng thu lại, về phần nội tạng dê thì giao cho lão Ngụy thúc, bởi vì nàng nghe nói lão Ngụy thúc làm nội tạng dê rất giỏi.
Cả đám sau khi nhận được đồ đương nhiên rất phấn khởi, xem như đã thật sự công nhận Chu Oánh.
Bởi vì lúc trước Kiều lão gia vốn cũng không có tỉ mỉ chuẩn bị lễ quà tết cho họ, cùng lắm là lúc vui vẻ giết một con dê cho mọi người ăn một bữa thôi.
Trong không khí chia tay nhiệt liệt vui vẻ, ba người Chu Oánh đi thẳng về thôn, tất nhiên cũng có chuẩn bị quà Tết cho Tiền Tráng và Cố Nhị Giang giống của mấy người Điền Gia Vượng.
Còn cả cái đầu trâu của Chu Oánh.
Về đến thôn, Chu Oánh đưa cái đầu trâu cho tộc trưởng và lấy lại một lượng bạc.
Nhưng nàng cũng nhận được một công việc, tộc trưởng bảo nàng chuẩn bị sáu món chiên để ngày mai làm đồ cúng.
Chiều hôm đó, Chu Oánh quét dọn nhà cửa một lượt, đến lúc dọn cũng hòm hòm thì thấy Cố Thừa Duệ dắt Nhị Tráng về.
"Sao chàng cũng về sớm thế?" Chu Oánh kinh ngạc hỏi.
"Mai là ba mươi rồi, tất nhiên bọn ta cũng phải giải tán sớm chút." Nói xong, Cố Thừa Duệ đưa một tấm ngân phiếu cho nàng: "Đây là hoa hồng của năm ngoái, dù không nhiều bằng quán rượu nhưng cũng không tệ lắm."
Chu Oánh nhận lấy, nhìn lướt qua thì thấy là tấm ngân phiếu một trăm lượng, nàng gật đầu tán thành: "Không ít lắm, ta đã quét dọn vệ sinh đến tận trưa rồi, chàng nấu cơm tối nha."
"Không thành vấn đề, hôm nay chúng ta ăn mì đậu giác và canh trứng cà chua được không?"
"Được, để ta chuẩn bị nguyên liệu cho chàng." Nói xong, Chu Oánh lấy hết nguyên liệu cần thiết ra.
Vừa bước ra khỏi phòng bếp thì thấy Điền đại tỷ bưng một cái rổ đi vào: "Ta đoán chắc hai phu thê đã trở về rồi, đây là chút đồ Tết ta mới làm xong, nghĩ chắc các muội còn chưa chuẩn bị nên mới mang sang tặng một ít, hai phu thê thử nếm tay nghề của ta xem thế nào."