Chương 199: Ăn Tết (1)
Chương 199: Ăn Tết (1)
Chương 199: Ăn Tết (1)
Nàng ta nói xong rồi đưa cho nàng, sau đó lập tức xoay người rời đi.
"Tạ ơn Điền đại tỷ." Chu Oánh vội gọi với cảm ơn.
Nàng bưng cái rổ vào bếp, mở ra liến nhìn thấy thấy ở giữa có một bát thịt viên chiên, nhìn có vẻ như làm từ bọt thịt và bánh bao chiên kiểu cũ.
Ngoài ra còn có bánh ngọt gói trong giấy cắt, bánh rán nước và những chiếc bánh xoắn nhỏ rắc hạt vừng.
Sau khi thu hết đồ vào không gian, nàng rửa một cái tô rồi trả lễ bằng một tô bánh sừng bò chiên lớn.
Ăn cơm xong, Chu Oánh và Cố Thừa Duệ bàn bạc một hồi, quyết định vào không gian làm đồ chiên, lá vừng, bánh xoắn nhỏ, xiên thịt, bánh bao hấp và bánh xèo nhỏ (làm từ đậu Hà Lan).
Hôm sau, mới sáng sớm Cố Thừa Duệ đã mang đồ chiên đến từ đường, còn Chu Oánh thì dọn dẹp lại nhà cửa, đặt một tô bánh sừng bò chiên, một cái giò, hai cân ngũ vị hương cắt nhỏ.
Đây là những món họ sẽ mang đến Cố gia vào tối nay.
Làm xong hết mọi việc nàng mới đi đến từ đường, ở đây khá đông người, nam nhân dẫn trẻ con đến tế tổ, các nữ nhân thì dựng lều nấu cơm gần đó.
Cảnh tượng này khiến nàng hơi kinh ngạc, vì nàng là người phương Bắc nên chỉ từng nghe nói cảnh tượng đốt lửa thờ cúng tổ tiên chứ chưa từng được nhìn tận mắt.
"Nhà Thừa Duệ, nhà Thừa Duệ, mau tới giúp đi, chúng ta đang muốn nếm thử tay nghề của ngươi đấy." Cố Lục Thẩm đang đứng cạnh lều vẫy tay với nàng.
"Tới đây, tới đây." Chu Oánh đáp lời rồi bước đến, phát hiện trong lều có khá nhiều đồ, bảo sao cần nhiều người bận rộn ở đây như vậy.
"Nhà Thừa Duệ, ngươi có biết chiên thịt lợn cắt không? Năm nào tộc trưởng cũng chê chúng ta chiên thịt không được giòn." Cố Lục thẩm quay đầu hỏi.
"Biết, thịt chiên giòn cần phải chiên kỹ, quan trọng là ở bột, thịt phải được ướp thật kỹ, thịt phải mềm mới được." Chu Oánh nói xong thì đi rửa tay rồi mới bắt đầu bận rộn.
Sau khi nàng ướp thịt xong đứng dậy thì Vương thị lặng lẽ bước lại gần, nói: "Oánh nha đầu, lúc ngươi đến đây không mang cái gì sao?"
"Mang cái gì?" Chu Oánh quay đầu, khó hiểu hỏi.
"Không có ai nói với các ngươi sao?"
"Bà cứ nói thẳng đi, cháu dâu thật sự không biết ý bà là gì?"
"Ngươi nói..." Vương thị thấy nàng ngơ ngác như nai tơ thì cũng không biết nên nói gì cho phải.
Song lại kéo nàng sang một bên, nói: "Ngươi cũng biết tế tổ thì phải đốt vàng mã chứ, các ngươi đã phân gia thì thuộc về môn hộ độc lập, phải chuẩn bị tiền giấy cho mỗi vị tổ tiên.
Còn phải có thịt heo và bột mì, mặc dù trong tộc mua bằng tiền những lúc các nhà đến thì vẫn phải chuẩn bị chút thức ăn, tỷ như các loại đồ ăn hay đồ tế."
Chu Oánh nghe xong thì gật gật đầu nói: "Chúng ta chỉ chuẩn bị mấy món chiên theo lời Đại bá thôi chứ không có chuẩn bị thêm cái gì khác. Nhưng bây giờ mới đi mua tiền giấy thì chắc không kịp rồi."
"Thế này đi, trong nhà ta vẫn còn thừa chút giấy vàng, ngươi đi về nhà với ta đi, dù gì cũng phải có chút tiền giấy mới được." Vương thị nói.
"Vâng, để ta nói với Lục thẩm một tiếng." Chu Oánh nói xong thì quay sang nói với Lục thẩm: "Lục thẩm, ta ra ngoài một lát, đợi tý về ta lại chiên thịt vậy."
Sau đó hai người vội vã quay về nhà, Chu Oánh chăm chỉ cắt giấy, Vương thị cũng giúp một tay, chỉ sau một khắc đã cắt được một nắm lớn.
Vương thị thử bóp độ dày rồi nói: "Chắc được rồi đấy, lát nữa ngươi nhớ phải giao cho Thừa Duệ đấy, phải để cho nó đốt những thứ này trong từ đường.
À đúng rồi, còn phải có hương nữa."
Nói xong, Vương thị xoay người vào trong nhà, cầm một nắm hương nhỏ trong ngăn kéo tủ ra đưa cho nàng: "Đi thôi."
Sau khi ra ngoài, Chu Oánh nói: "Thật sự rất cảm ơn đại nương, nếu không hôm nay chúng ta phải mất mặt chết rồi."
"Cũng không thể trách các ngươi được, trong nhà chẳng có ai nói cho các ngươi, không hiểu cũng đúng." Nói đến đây, Vương thị không khỏi mắng chửi đám người Kiều thị.