Chương 200: Ăn Tết (2)
Chương 200: Ăn Tết (2)
Chương 200: Ăn Tết (2)
Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho mấy đứa trẻ một tiếng, quả thực không ra thể thống gì!
Bà ta nào biết đám người Kiều thị đã quên quy củ này từ lâu.
Lúc ở kinh thành, hàng năm chỉ cần tặng lễ về chứ chưa từng tham gia tế tổ.
Mà từ đường ở kinh thành rất đơn giản, những ngày lễ ngày Tết, bọn hạ nhân sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ, những chủ nhân như bọn họ chỉ cần lướt qua sân khấu thôi, thế là cứ tưởng ở đây cũng đã được mọi người chuẩn bị hết.
Lúc bọn họ trở về, cha Cố, Cố Nhị thúc và mọi người đều chết lặng, tộc trưởng đang tính cho bọn họ mượn tạm đồ vật, chuẩn bị chia cho họ một phần tiền.
Đương lúc Cố Thừa Duệ muốn mượn tạm của mọi người một chút thì Chu Oánh đi đến bên cạnh hắn, nói: "Ngốc hả? Cho chàng mấy cái này này, lát nữa thấy người ta làm thế nào thì học hỏi, đến lúc đó đừng có làm tái diễn tình hình cũ đấy."
Cố Thừa Duệ nhìn đồ vật trong tay nàng, suýt nữa thì ôm chầm lấy nàng mà hôn một cái, hắn lập tức cầm lấy, kích động nói: "Nàng đúng là cứu tinh của ta mà!"
"Được rồi, không ở đây với chàng nữa, ta phải đi nấu cơm đây." Chu Oánh nắm chặt nắm đấm ra hiệu cố lên rồi xoay người đi nấu cơm.
Thật ra nàng chỉ cần chiên thịt giòn và xào rau thôi, những cái khác đã làm gần xong rồi.
Nàng đang chuẩn bị xào rau thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng kêu, sau đó bắt đầu ầm ĩ lên.
Nhưng nàng không được vào từ đường nên cũng không mấy quan tâm, chỉ tiếp tục xào rau.
Chờ đến lúc ăn cơm nàng mới kinh ngạc trợn mắt, mất công nấu cơm cả nửa ngày mà nữ nhân lại không được ngồi trên bàn ăn, các nàng chỉ có thể bày hai bàn trong lều nấu ăn.
Đã thế lại chỉ được ăn bánh bao và rễ rau, đúng là khó chịu muốn chết mà!
Chuyện này khiến nàng nhận rõ địa vị của nam nữ trong xã hội này, bảo sao Lưu thị có kiêu ngạo phách lối thế nào cũng không dám chống lại cha Cố.
Cơm nước xong, sau khi giúp giúp thu dọn tàn cuộc, Chu Oánh ra ngoài tìm Cố Thừa Duệ.
Không ngờ xung quanh hắn vây quanh rất nhiều người, có khen tặng có lấy lòng, gần như nâng hắn thành hoàng đế.
Mà Cố Thừa Duệ rõ ràng chỉ cười ha ha, thấy nàng tới thì hai mắt sáng lên như hai ngọn đèn pha, lập tức đứng dậy nói: "Các vị thúc bá huynh đệ xin thứ lỗi, nhà ta còn có việc, chúng ta hôm nào lại nói chuyện."
Nói xong khom lưng chắp tay vội vã đi tới chỗ Chu Oánh.
Mọi người nhìn dáng vẻ tung ta tung tăng của hắn, bèn cười bắt đầu trêu ghẹo hai người.
Nhưng họ chỉ làm như không nghe thấy, nhanh chóng chạy về nhà.
Sau khi về đến nhà, Chu Oánh thấy hắn liên tục xoa má, tò mò hỏi: "Không phải chứ, mặt cười cứng ngắc luôn à."
"Cười bồi thôi." Cố Thừa Duệ cạn lời.
"Có chuyện gì thế?"
"Chuyện chủ nhà đốt hương, chàng biết không?"
"Có nghe đại nương nhắc qua, nhưng ta không hiểu lắm."
"Ta lúc xong việc mới hay lửa nhà ai cháy càng mạnh thì năm sau càng thịnh vượng."
Chu Anh bây giờ mới sực nhớ đến mấy tiếng xuýt xoa lúc mình xào rau, nói: "Vậy là, hương của chúng ta đốt to nhất à?"
"Đúng vậy, lửa mạnh hừng hực nên họ mới quấn lấy, nói là sang năm có cách kiếm tiền gì nhất định phải chia cho họ một phần."
"Tư tưởng phong kiến quá nghiêm trọng." Chu Oánh lắc đầu nói.
Sau đó nói: "Nhưng nếu họ tìm đến chàng, chàng cứ nói chuyện với họ, bảo họ trồng thêm ớt và đồ ăn để cung ứng hàng cho tửu lâu của chúng ta."
"Cũng được, nếu không thì khó mà chịu được." Cố Thừa Duệ gật đầu đồng ý.
Hiện tại, ớt chủ yếu là lấy từ không gian, đây không phải là biện pháp lâu dài, xem ra phải bàn bạc thêm.
Sau đó Chu Oánh nhóm lửa nấu cơm cho Nhị Tráng, sau đó đun một nồi nước pha một bình trà hoa cúc, hai người uống nước, nghỉ ngơi một lúc rồi mang đồ đạc đã chuẩn bị sẵn đến Cố gia.