Chương 201: Ăn Tết (3)
Chương 201: Ăn Tết (3)
Chương 201: Ăn Tết (3)
Cố Thừa Hỷ chờ ở cửa thấy họ tới lập tức tiến lên đón: "Tam ca, Tam tẩu ta biết các ngươi sẽ đến sớm."
Sau đó hai tiểu nha đầu chạy tới ngọt ngào hô: "Tam ca, Tam tẩu."
Chu Oánh lúc này hối hận vì đã quên chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, đành phải đưa tay vào giỏ, lấy một đống kẹo trái cây từ trong không gian ra chia cho mỗi đứa vài cục: "Đừng ăn hết một lượt, coi chừng đau răng."
"Cám ơn Tam tẩu." Hai tiểu nha đầu nhận được kẹo thì lập tức chạy vọt vào nhà với nụ cười rất tươi.
"Tam tẩu, để ta giúp tẩu xách giỏ." Cố Thừa Hỷ nhận lấy giỏ nói.
"Không cần đâu, ta đang định vào bếp, lát nữa phải dùng những thứ này." Chu Oánh lắc đầu nói.
"Đi thôi, vào nhà kiểm tra xem thằng nhóc đệ học toán thế nào rồi." Cố Thừa Duệ nửa ôm bả vai Cố Thừa Hỷ đi vào trong.
"A, Tam ca, Tam ca thân yêu của ta, sắp qua năm mới không chơi như vậy." Cố Thừa Hỷ lập tức kêu rên.
Chu Oánh thấy vậy lắc đầu, xách giỏ đi vào phòng bếp thì thấy Quách thị và Tôn thị đang bận rộn ở trong, Cố Tử Quỳnh ngồi trước bếp im lặng nhóm lửa.
Nàng đi lên chào hỏi: "Dì Quách, dì Tôn, Lục muội chúc mừng năm mới."
"Giỏi, giỏi, Oánh Nhi tới rồi, con nói con tới thì cứ tới, sao còn mang đồ theo nữa." Tôn thị nhiệt tình trả lời.
Bà ấy biết hai vợ chồng họ đã âm thầm giúp đỡ Thừa Hỷ nhà bà rất nhiều, nếu không Thừa Hỷ nhà bà chắc sẽ ăn không đủ no.
"Không có gì, chỉ thêm hai đĩa đồ ăn mà thôi, mọi người xem rồi làm nhé." Nói xong, Chu Oánh đưa giỏ cho bà ấy và hướng dẫn cách làm.
Sau đó hỏi: "Có cần ta giúp gì không?"
"Không cần đâu, con vào phòng ngồi nói chuyện đi, chỗ này có chúng ta rồi." Quách thị quay đầu cười nói.
Thân phận của nàng bây giờ đã khác lúc xưa, sau này nói không chừng còn phải nhờ vả nàng nên bà ta không dám sai khiến nàng như trước nữa.
"Đúng, đúng, con đừng lo, chỗ này đông người quá thì không tiện làm đâu." Tôn thị vội phụ họa.
"Vậy được, cần gì cứ gọi ta." Chu Oánh nói xong xoay người ra nhà chính.
"Oánh nha đầu mau tới chỗ bà nội ngồi." Kiều thị vừa thấy nàng vào đã lập tức vẫy tay.
Chu Oánh hơi ngạc nhiên, sau khi chào hỏi mấy vị trưởng bối, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Kiều thị, nhìn chiếc áo màu xanh đậm bà ta đang mặc, nói: "Bà nội, người mặc màu áo này tôn da thật đó."
"Thật sao? Ta thích màu này lắm, nhờ phúc của ngươi cả." Kiều thị nói tới đây rồi nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Tết Nhất sao ngươi không mua một bộ quần áo mới mà mặc?"
"Đây cũng là quần áo mới mà, còn quần áo ăn Tết, ta định ngày mai, tức sang năm mới mặc." Chu Oánh nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác màu đỏ tía mình đang mặc.
"Thế thì tốt rồi, ngươi bây giờ còn trẻ, tiền bạc dư dả thì may thêm vài bộ quần áo tốt tốt mà mặc, nếu không lớn tuổi rồi vóc dáng không còn phù hợp, mặc gì cũng ra cái lu nước, không còn đẹp nữa."
"Ta nghe người."
"Đúng rồi, các ngươi đã thành thân hơn ba tháng, có động tĩnh gì chưa?"
Chu Oánh giật mình, thấy mắt bà ta nhìn thẳng vào bụng mình, nhanh chóng hiểu ra bà ta muốn hỏi gì.
Sau đó cười mỉa một tiếng, nói: "Chuyện này không vội, tụi con còn trẻ, phải tích góp chút của cải, chờ ổn định rồi mới có."
"Cũng đúng, bây giờ ngày nào ngươi cũng đi sớm về tối, thời điểm này đúng là không hợp."
"Nhưng cũng phải tranh thủ lúc còn trẻ, già rồi khó sinh lắm."
"Ta nghe lời bà nội." Chu Oánh gật đầu nói.
Lưu thị đang cắn hạt dưa nhìn dáng vẻ trò chuyện sôi nổi của hai người, bày ra vẻ mặt khinh thường, nhất là đối với Kiều thị, sao lúc trước bà ta không phát hiện bà già này chê nghèo yêu giàu đến vậy chứ.
Lúc trước nếu bà ta đối xử với người ta được như thế thì nhà họ đã sớm phất lên rồi.
Nhưng bà ta được con trai dặn đi dặn lại mãi, cũng bị lão gia cảnh cáo rồi nên chỉ coi hai người là muỗi kêu, tăng tốc cắn hạt dưa.