Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 202: Ăn Tết (4)

Chương 202: Ăn Tết (4) Chương 202: Ăn Tết (4) Chương 202: Ăn Tết (4)
Mà Diêu thị thấy thế ngược lại hả hê lắm, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, bà ta cũng không muốn đắc tội với Chu Oánh nữa nên vui vẻ ở bên cạnh xem kịch hay.

Về phía nam giới, cha Cố, Cố nhị thúc và cả Cố Thừa Chí đều rất dè dặt.

Chỉ có Cố Thừa Nghiệp và Cố Thừa Hỷ vui vẻ nói chuyện phiếm với Cố Thừa Duệ, từ toán học đến ăn uống.

Cố Thừa Hỷ nghĩ đến lẩu, cười nói: "Tam ca, đệ còn chưa được ăn lẩu, khi nào huynh mới mời đệ ăn một bữa? Cha đệ nói lẩu ngon lắm."

"Nhất là lòng bò bên trong, vừa cay vừa dai, ăn rồi còn muốn ăn nữa."

"Khụ khụ." Cố nhị thúc ho khan một tiếng rồi tức giận nói: "Bản thân ngươi muốn ăn thì nói ngươi muốn ăn, đừng kéo ta theo."

Cố Thừa Hỷ âm thầm bĩu môi, luôn dạy mình nói chuyện làm việc phải thành thật, kết quả ngược lại chính ông cũng không dám thừa nhận, vô nghĩa hết sức.

Cố Thừa Duệ thấy vậy thầm vui, nói: "Có gì mà khó, trưa mai qua ăn nhé?"

"Thật ư." Cố Thừa Hỷ vui vẻ nói, sau đó sợ hắn đổi ý, bèn vội quay đầu nói:" Cha, trưa mai con đến nhà Tam ca ăn cơm, hai người đừng chờ con."

"Đi đi, quá đó không được nghịch ngợm làm phiền chủ nhà đấy, biết chưa?" Cố nhị thúc nghiến răng nói.

Đồng thời trong lòng cũng cảm thán: "Thằng nhóc này đúng là không có lương tâm, cơ hội tốt như vậy mà không biết mời cha nó theo.

Chẳng lâu sau cơm tối đã chuẩn bị xong, Chu Oánh vội đứng dậy giúp bày cơm.

Dọn cơm xong, vẫn chia hai bàn nam nữ ngồi riêng như trước.

Sau khi đồ ăn được dọn ra, Kiều thị liếc mắt một cái đã nhận ra đồ ăn Chu Oánh mang tới, sau đó nói với Diêu thị ngồi bên cạnh: "Ba món nhà lão nhị gắp cho ta một ít, để ta nếm thử xem tay nghề của Oánh nha đầu có tiến bộ không."

"Dạ, người ngồi xuống đi." Diêu thị lên tiếng, đứng dậy gắp cho bà ta một đũa, đương nhiên cũng gắp cho mình và con dâu một phần.

Mọi người thấy vậy lập tức bắt đầu động đũa, nguyên nhân chủ yếu là đồ ăn Quách thị và Tôn thị nấu rất bình thường, mọi người đã sớm ăn chán, nhìn thấy món ngon đương nhiên sẽ không khách sáo.

Chu Oánh thấy vậy cũng không tham gia náo nhiệt mà ăn những món khác.

Đương nhiên cũng có một người không có tham dự trận tranh cướp này, đó là Dương thị đang mang thai, nhưng người ta có mẹ chồng chăm bẵm, tư thái ngạo nghễ, chẳng khác gì với cuộc sống trước kia.

Bàn nam bên này cũng giống vậy, đồ ăn Chu Oánh mang đến hết nhanh nhất, Chu Thừa Nghiệp gắp lên miếng cá đù vàng cuối cùng, nói: "Tam đệ may mắn thật đấy, tay nghề nấu nướng của em dâu càng ngày càng điêu luyện."

"Đúng, có nấu ngon hơn buổi trưa." Cố nhị thúc gật đầu đồng ý.

"Thành thật mà nói, ăn ngon hay dở có liên quan đến gia vị, gia vị buổi trưa nêm nếm đơn giản, còn đây là nguyên liệu chuyên dùng ở tửu lâu." Cố Thừa Duệ đắc ý nói.

Có thể không tự hào sao, vợ hắn tám tuổi mới cao đến bệ bếp đã bắt đầu nấu ăn, giờ gần như biết nấu hết tất cả các món, chẳng qua không tìm được cách làm chính thống nên món ăn làm ra hơi kém tí thôi, nhưng chắc chắn là cấp bậc đầu bếp.

Mọi người nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, nhất thời cạn lời, ai cũng biết thái độ và cách cư xử trước đây của hắn với người ta tệ thế nào mà.

Không ngờ mới ra ngoài vài tháng, hắn như thay đổi hoàn toàn, nếu không phải dám chắc hắn không bị ai thay thế thì họ còn tưởng đổi người rồi.

Không thể không nói họ đã tìm ra được chân tướng, nhưng chân tướng này chỉ có thể bị chôn vùi hoàn toàn.

Trong đó, người có cảm xúc phức tạp nhất là Cố Thừa Chí, nói thật trước đây hắn ta về cơ bản là khinh thường vợ chồng bọn họ, nhất là về mặt địa vị.

Hắn ta là con trai trưởng, vợ hắn là con gái trưởng của quan gia, có thể nói là người có vai trò nổi bật trong nhà.
Bình Luận (0)
Comment