Chương 203: Ăn Tết (5)
Chương 203: Ăn Tết (5)
Chương 203: Ăn Tết (5)
Còn họ, một người là thứ tử không có mẹ ruột, một người là thứ nữ bị người nhà hoàn toàn phớt lờ, giữa bọn họ có thể nói là cách biệt một trời một vực.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là, hắn ta ngày ngày làm cu li, nai lưng ra kiếm hai mươi đồng tiền nuôi gia đình, vợ hắn yên tâm thoải mái ở nhà dưỡng thai.
Còn họ thì sao, một người là đại phu được người người tôn kính, một người là cái cào hốt bạc, cuộc sống sung túc hô mưa gọi gió, hoàn toàn đối lập với ngày xưa.
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi nhìn về phía Dương thị, quả nhiên vẫn thấy dáng vẻ không tranh sự đời của nàng ta.
Nghĩ đến đứa bé trong bụng, hắn ta chợt đau đầu, hai mươi đồng của hắn ta không đủ khả năng nuôi dưỡng đứa bé này, xem ra phải nghĩ thêm cách làm ăn.
Lúc này cha Cố hỏi: "Lão Tam, năm sau ngươi có tính toán gì không?"
"Ý phụ thân là phương diện nào?"
"Chính là chuyện người trong tộc bảo là dẫn dắt mọi người làm ăn chung, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ nhưng ngươi phải xử lý cho tốt."
"Đúng đúng, dù có từ chối cũng phải uyển chuyển một chút, nếu không sẽ đắc tội với người khác." Cố nhị thúc phụ họa.
Cố Thừa Chí và Cố Thừa Nghiệp vốn lơ đễnh nghe thế lập tức vểnh tai lên.
"Việc này ta và Oánh Nhi đã nghĩ kỹ rồi."
"Ồ, các ngươi tính giải quyết thế nào?" Cha Cố tò mò hỏi, đồng thời cũng hơi chờ mong, mong mình cũng sử dụng được biện pháp của họ.
"Mọi người biết ớt không, là nguyên liệu chính để nấu lẩu?" Cố Thừa Duệ hỏi.
"Biết, là cái thứ màu đỏ rất cay kia." Cố nhị thúc gật đầu nói.
"Đúng, vùng này của chúng ta không sản xuất ớt nên tiền vận chuyển sẽ đắt hơn ba phần. Tóm lại. ý của chúng ta là, nếu có người trồng chúng ta có thể cung cấp hạt giống."
"Và các loại đồ ăn, nếu muốn trồng thì tửu lâu bên kia cũng có thể thu mua." Cố Thừa Duệ trả lời.
"Trồng trọt à." Cố nhị thúc nghe thế thì rõ ràng mất đi hứng thú.
Ngược lại Cố Thừa Chí tò mò hỏi: "Tam đệ biết sản lượng ớt là bao nhiêu không?"
Hiện tại vợ hắn ta đang mang thai, một hai năm nữa chắc chắn không thoát thân được, nếu lời nhiều ngược lại có thể thử xem, tăng thu nhập cho gia đình.
"Cụ thể ta không rõ lắm, nhưng nghe nói lời hơn trồng lương thực nhiều, còn không kén đất." Cố Thừa Duệ trả lời một cách mơ hồ.
Hắn chỉ biết sản lượng trong không gian và ở hiện đại đều cao, nhưng hắn chưa từng trồng nó ở cổ đại nên thực sự không dám đảm bảo.
"Ta từng thấy thứ đó rồi, sản lượng hẳn là không kém."
"Lúc chín, cả một gốc cây nho nhỏ đỏ rực một mảng, đến độ không thấy lá đâu, quan trọng là trồng trên núi hay trên đất cát gì cũng được, chịu hạn khá tốt."
"Nghe cũng không tệ." Cố nhị thúc nói.
"Ừ, nếu thành công thì nhàn hơn làm ruộng thuần túy nhiều." Cha Cố gật đầu nói.
Sau đó hỏi: "Ngươi có bao nhiêu hạt giống, đủ phân không?"
"Đủ, chúng ta đã bóc một nửa số hạt giống trong sọt ớt mua lúc trước ra để giữ lại tự trồng." Nói tới đây, Cố Thừa Duệ khựng lại một lát rồi tiếp: "Nhưng ta không khuyến khích ngừng hẳn việc trồng cây lương thực, dù sao lương thực là thứ để lấp đầy bụng, nó quan trọng hơn ớt nhiều."
"Quan trọng là chúng ta không biết nó sẽ cho năng suất bao nhiêu nên giờ tận dụng vườn rau ở nhà hoặc dành ra một phần đất nhỏ trồng thử xem sao."
"Nếu thành công, sang năm lại trồng thêm là được."
"Ngươi nói rất đúng, lúc báo tin này đừng nói quá nhiều, cũng đừng quyết định thay người khác." Cha Cố gật đầu đồng ý.
Đồng thời vừa vui vừa buồn.
Vui là hắn đã trưởng thành, hành xử nói năng khéo léo đưa đẩy, không như trước kia, đen là đen trắng là trắng, thẳng như đuột ngựa.
Buồn là sự trưởng thành của hắn là do họ ép, cũng khiến hắn có khúc mắc với họ.
Cơm nước xong rồi ngồi hàn huyên một lúc, đến khi Kiều thị mệt mỏi, hai vợ chồng cũng xách giỏ cáo từ về nhà.