Chương 204: Ăn Tết (6)
Chương 204: Ăn Tết (6)
Chương 204: Ăn Tết (6)
Hai vợ chồng Cố Thừa Chí cũng theo về phòng, sau khi nằm xuống Cố Thừa Chí kể lại chuyện trồng ớt cho Dương thị nghe: "Tức phụ, ta cảm thấy việc này khả thi, chúng ta tự mua hai mẫu đất hoang thử xem sao?"
"Mua đất hoang còn phải khai hoang, bây giờ chúng ta không có hạ nhân, ta lại không làm việc được, một mình chàng có xuể không?"
"Hơn nữa, chàng đang làm việc ở xưởng mà, sao lo hết được."
Lỡ bên này không được, công việc ở xưởng cũng mất, sau này phải làm sao. Dương thị không đồng ý.
Cố Thừa Chí nghe xong thì hơi chần chừ, nói: "Mấy việc vặt bên xưởng ta không muốn làm, vừa mệt vừa không kiếm được bao nhiêu tiền."
Bây giờ Kiều gia không còn nữa, ta muốn đánh cược, nếu không chúng ta sẽ phải sống thế này mãi."
Dương thị nghe vậy im bặt, nói thật nàng ta đã chán ngán cuộc sống ăn không đủ no nhưng cũng không đến mức đói chết này rồi. Nhưng hai vợ chồng họ đều chưa từng chịu khổ chứ đừng nói đến cảnh chân lấm tay bùn dưới đồng ruộng.
Chần chừ một lúc rồi nói: "Ta nghĩ chuyện này đại bá và cha chắc chắn đã có quyết định rồi, chúng ta chờ xem mọi người quyết định thế nào đã, sau đó hẳn tính có nên làm một mình không."
"Cũng được, vậy chờ xem trước rồi bàn sau." Cố Thừa Chí gật đầu nói.
Trong nhà chính còn đang gác đêm, cha Cố và Cố nhị thúc cũng đang thảo luận việc này, nhưng nhà họ cũng có một trăm mẫu đất, còn toàn trồng lúa mì, thật sự không có đất để trồng ớt.
Cuối cùng cha Cố nói: "Nếu vẫn không được thì coi xem nhà ai bán đất, khó quá thì mua vài mẫu đất hoang về trồng, phần còn lại trồng ít rau dưa gì đó, cứ đi mua đồ ăn mãi không phải là cách hay."
"Chắc phải vậy thôi, dù sao đất hoang không cần nộp thuế trong năm năm, chúng ta cứ thử xem, nếu thất bại thì cải tạo thành vườn rau trồng rau dưa." Cố nhị thúc gật đầu đồng ý.
Diêu thị bấy giờ nghe không nổi nữa, họ cứ đâm đầu vào nghĩ cách kiếm tiền, sao không nghĩ đến việc có trồng được hay không.
Nghĩ thế, bà ta hỏi thẳng: "Đại ca, lão gia, các ngươi luôn miệng đòi trồng trọt nhưng có ai trong các ngươi biết trồng trọt đâu, các ngươi đến hoa cũng chưa tưới lần nào."
"Đúng đó, thu nhập từ việc trồng trọt dù cao đến mấy cũng có hạn. Nếu phải thuê người làm thì thà không làm cũng được." Lưu thị phụ họa.
"Ai sinh ra đã biết hết mọi thứ đâu, phải học chứ, hồi trước còn không biết trồng giá đỗ kia, giờ học được rồi đó." Cố nhị thúc không cam lòng nói.
"Nói đến giá đỗ, giờ ít người thúc hơn nên chúng ta có thể thử xem." Cha Cố nói.
"Đó là vì gần đây không có đậu, giờ đậu xanh ở cửa hàng lương thực đã lên tới bảy đồng một cân rồi." Lưu thị nói.
"Một cân đậu ra mười cân giá đỗ đó, thế nào cũng không lỗ, năm sau rất nhanh sẽ không có đồ ăn để bán, đây là một cơ hội." Cha Cố kiên nhẫn nói.
"Vậy thử xem, trước khi rau xanh trưởng thành, chúng ta ít nhất bán được một hai tháng." Cố nhị thúc gật đầu đồng ý.
"Các ngươi không mua thuyền nữa à?" Diêu thị thấy họ định ở nhà trồng trọt thật thì vội hỏi.
"Ngươi có bạc không?" Cố nhị thúc tức giận hỏi ngược lại.
"Tạm quên chuyện mua thuyền đi, đợi xem sông tan băng rồi có thuê được phòng không." Cha Cố nói.
Sau khi về nhà, Cố Thừa Duệ và Chu Oánh đổ cho Nhị Tráng một nồi sườn, để nó vui vẻ ăn tết.
Sau đó hai người nhàn nhã tắm rửa, sáng sớm hôm sau thay quần áo mới rồi ra ngoài chúc tết.
Điểm đến đầu tiên đương nhiên là nhà cũ, sau đó bốn anh em Cố Thừa Duệ cùng đi chúc tết.
Mà Chu Oánh thì đến nhà tộc trưởng với Lưu thị Diêu thị.
Sau đó mọi người ra ngoài chúc Tết, đi xong một vòng, nàng cảm giác đầu gối mình sắp tàn phế, nàng thực sự không ngờ chúc tết ở đây còn có động tác quỳ lạy, nếu biết sớm nàng đã thay cái quần bông dày rồi.