Chương 205: Ăn Tết (7)
Chương 205: Ăn Tết (7)
Chương 205: Ăn Tết (7)
Sau khi gần như dạo khắp thôn về, chúng phụ nhân trong tộc tụ tập lại buôn chuyện một lúc.
Cuối cùng, Cố Cửu thẩm hỏi Lưu thị: "Tiểu tam tẩu, Thừa Nghiệp nhà tẩu mười tám tuổi rồi, định tìm người thế nào, cần chúng ta tìm giúp không?"
"Nhà lão Cửu, yêu cầu của tiểu tam tẩu rất cao, không coi trọng cháu gái ngươi đâu, ngươi đừng dắt mối nữa." Cố Lục thẩm nói.
"Cháu gái ta thế nào, sao lại không được." Cố Cửu thẩm khó chịu nhìn Cố Lục thẩm, chất vấn.
"Cháu gái ngươi biết chữ không, lúc trước Cố Thừa Nghiệp cũng là tú tài, dù yêu cầu có thấp đến mấy cũng không tìm một nha đầu thô lỗ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết." Cố Lục thẩm quay đầu nói.
Cố Cửu thẩm nghe thế thì nóng máu, toan định lên cãi tay đôi thì bị Vương thị ngăn lại: "Tết Nhất, chúng ta đừng tức giận, càng không nên lục đục cãi vã."
Nói xong còn trừng mắt nhìn Cố Lục thẩm một cái: "Ngươi cũng vậy, ăn nói chẳng biết ý biết tứ gì cả, người ta làm mẫu thân còn chưa nói gì, ngươi lại cứ xen mồm vào."
"Ta không phải sợ nàng mất mặt nên mới ngăn cản sao." Cố Lục thẩm ấm ức nói thầm.
"Ngươi còn trả treo." Vương thị trừng mắt nói.
"À, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà nấu cơm." Lưu thị lúc này mới cười gượng nói.
"Đúng đúng, có rảnh hôm khác chúng ta nói chuyện." Diêu thị phụ họa một câu, lập tức đi theo.
Chu Oánh tranh thủ cáo từ, nhưng nàng không có theo họ về nhà mà về nhà mình chuẩn bị nấu lẩu.
Nàng không quên chuyện hôm nay Cố Thừa Duệ mời Cố Thừa Hỷ tới ăn lẩu.
Thế là vừa về đến nhà nàng đã bận rộn trong bếp, đầu tiên là chuẩn bị đủ loại món ăn, còn bắt nạt Cố Thừa Hỷ còn nhỏ, ngâm hai bao mì sợi to.
Gần trưa, nàng mới bắt đầu xào nguyên liệu và chuẩn bị chậu than, nhưng trong nhà không có sẵn nồi đồng nên nàng đành phải thay bằng một cái nồi sắt nhỏ.
Ở bên kia, Cố Thừa Duệ không dễ thoát thân như nàng, bị người trong tộc vây quanh giải thích chuyện trồng ớt và rau dưa.
Mãi đến khi nhà tộc trưởng thoảng mùi đồ ăn, họ mới cáo từ.
Sau khi đi ra, Cố Thừa Hỷ đuổi theo nói: "Hì hì, tam ca."
"Đi thôi, không quên đệ đâu." Cố Thừa Duệ cười xoa đầu cậu nói.
Sau đó nhìn sang Cố Thừa Chí và Cố Thừa Nghiệp nói: "Hay là đại ca nhị ca cũng đi chung đi."
Cố Thừa Chí và Cố Thừa Nghiệp nhìn nhau rồi lắc đầu, họ nghe ra hắn rõ ràng đang khách sáo thôi, họ mà đi thì Chu Oánh không ngồi chung được, đến lúc đó lại thành vô duyên.
"Cũng được, vậy hẹn hôm khác." Cố Thừa Duệ nói xong dẫn Cố Thừa Hỷ về nhà.
Vừa bước vào viện đã ngửi thấy mùi cay, Cố Thừa Hỷ hít hít mũi nói: "Thơm thật, chẳng trách buôn bán tốt như vậy."
"Đi thôi, mèo tham ăn." Cố Thừa Duệ nói xong liền dẫn cậu vào phòng.
Đúng lúc Chu Oánh cũng xong rồi, ba người rửa tay rồi động đũa.
Chu Oánh nhìn Cố Thừa Hỷ cay đến độ hít hà, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh, nàng cười đưa cho cậu một cốc trà lạnh nói: "Khi ăn cay, lấy đũa ép nước trong đồ ăn ra sẽ đỡ cay hơn nhiều."
Cố Thừa Hỷ liên tục gật đầu nói: "Tam tẩu, đệ biết rồi, thịt dê này ngon lắm, không chỉ không hôi, còn rất non, bún này cũng ngon, vừa dẻo vừa dai."
Vợ chồng hai người thấy cậu ăn ngon miệng thì không khuyên cậu nữa mà chu đáo gắp thêm cho cậu.
Chờ cậu ăn no rồi, hai người mới thực sự vùi đầu vào ăn.
Sau khi ăn xong, Chu Oánh sợ họng cậu chịu không nổi, lại pha cho cậu một bình trà hoa cúc đường phèn.
Buổi chiều hai huynh đệ đánh cờ, còn Chu Oánh thì gói ít sủi cảo rồi cho ướp lạnh nhanh.
Nhưng buổi tối Cố Thừa Hỷ không ăn ở đây, lúc cậu đi, Chu Oánh gói nguyên liệu chấm lẩu còn lại cho cậu, còn pha thêm ít nước chấm để cậu mang về.
Cũng may nhà cũ bên kia còn chưa ăn quen thịt dê, chỉ nếm thử vị rồi lấy bánh bao ăn lót dạ.