Chương 206: Cố Tử Di
Chương 206: Cố Tử Di
Chương 206: Cố Tử Di
Mai là ngày khuê nữ về nhà mẹ đẻ, nhưng vợ Cố gia không về được, hơn nữa không có nữ nhi xuất giá trở về nên hai vợ chồng cuối cùng cũng được ngủ nướng.
Phải đến khi Nhị Tráng bị đói sủa nhặng xị lên thì hai người mới bò dậy.
Ăn sáng xong thì nghe thấy tiếng cười khúc khích từ nhà hàng xóm, hai người hơi ngạc nhiên, Điền đại tỷ đâu có điệu người thế này, chẳng lẽ nhà họ có khách tới.
Ngay lúc họ đang hết sức tò mò thì thấy Điền đại tỷ đưa một người ăn mặc như bà mối ngang qua trước cửa.
Chu Oánh sửng sốt một lúc rồi nói: "Xem ra vận đào hoa của Điền đại ca tới rồi."
"Đúng vậy, cũng đến lúc rồi đó chứ, nhân phẩm của Điền đại ca không tệ, lại có năng lực, bây giờ thu nhập ổn định nên không khó tìm người hợp ý trong thôn."
"Xem kìa, mấy ngày nay chắc không thiếu khách khứa lui tới đâu." Cố Thừa Duệ cười đáp.
Buổi chiều, cơm nước xong, phu thê hai người định dẫn Nhị Tráng lên núi đi dạo.
Ngay lúc chuẩn bị ra người, Vương thị bước vào cùng một thiếu phụ sắc mặt tiều tụy nhưng ăn mặc rất không tầm thường.
Chu Oánh ngạc nhiên nói: "Đại nương tới rồi, mời vào nhà."
Nói xong, nàng dẫn họ vào nhà.
Cố Thừa Duệ thấy vậy đành dắt Nhị Tráng về, vào phòng bếp nấu nước, khiến Nhị Tráng ấm ức sủa một trận.
Sau khi về phòng ngồi xuống, Vương thị giới thiệu họ với nhau.
Lúc này Chu Oánh mới biết thiếu phụ này chính là Cố Tử Di, con gái đầu của Vương thị, nàng vội đẩy trái cây khô được chuẩn bị sẵn tới trước mặt các nàng nói: "Hóa là đại tỷ, tỷ về lúc nào?"
"Sáng nay chúng ta tới nhờ Thừa Duệ xem mạch giúp đại tỷ ngươi." Nói tới đây, Vương thị không thấy Cố Thừa Duệ đi theo thì đành hỏi: "Cố Duệ bận rồi à?"
"Chắc chàng ấy xuống bếp nấu nước rồi, hai người chờ một chút, ta đi gọi hắn." Chu Oánh nói xong đứng dậy ra ngoài.
Xuống bếp quả nhiên thấy Cố Thừa Duệ đang rót nước, đang định châm lửa, nàng bèn bước lên ngăn hắn lại nói: "Vị thiếu phụ kia là đại tỷ Cố Tử Di nhà đại bá, hôm nay tới khám bệnh, chàng đi xem đi, để ta pha trà cho."
"Vậy ta lên trước." Cố Thừa Duệ nói xong rồi múc một gáo nước ấm từ trong ấm bếp, đổ vào bồn rửa tay, bưng lên chính phòng.
Đợi hắn ra ngoài, Chu Oánh đi thẳng vào không gian, đun một nồi nước bằng ấm điện, pha một bình trà Long Tĩnh khá ngon rồi bưng lên chính phòng.
Sau đó rót cho mỗi người một tách trà, Chu Oánh ngồi cạnh Vương thị chờ kết quả.
Tầm nửa khắc sau, Cố Thừa Duệ thu tay lại, hỏi Cố Tử Di với vẻ mặt nghiêm nghị: "Đại tỷ, tỷ phát hiện cơ thể không khỏe lúc nào?"
"Khoảng ba tháng trước, cụ thể ta cũng không nhớ rõ, nhưng rõ ràng nhất là hai tháng trước ta đã thấy là lạ, có tìm mấy vị đại phu đến chẩn khám, họ đều nói là thiếu máu, không tra ra bệnh gì." Cố Tử Di nhíu mày nói.
Sau đó lưỡng lự nói: "Đệ tra ra nguyên nhân gì chưa?"
"Cái này... nếu đoán không sai, tỷ đang bị trúng độc mãn tính, nhưng tiểu đệ tài sơ học thiển không cách nào biết được chính xác là độc gì." Cố Thừa Duệ nói.
"Cái gì? Trúng độc?" Vương thị nghe thế thì hoảng hốt đứng phắt lên, sau đó nhìn Cố Tử Di nói:" Đại nha, có phải ngươi bị người ta bắt nạt không? Ai hại ngươi, ngươi nói đi, xem nương có xé xác chúng ra không."
"Nương, chúng ta về thôi." Cố Tử Di hơi giật mình, ngây người hồi lâu rồi cười khổ, đi lên đỡ lấy bà ta quầy quả định ra ngoài.
Cố Thừa Duệ nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của nàng là biết nàng có tâm sự, hơn nữa rất có thể nàng cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng hành động của nàng ấy rõ ràng tỏ ý không muốn trị, hắn không khỏi khuyên nhủ: "Đại tỷ, nếu không trị liệu kịp thời, sợ là tỷ sống không quá ba tháng, tỷ phải nghĩ cho sắp nhỏ chứ."
"Cái gì, ba, ba tháng." Vương thị nghe mà mềm chân, kinh ngạc nhìn Cố Thừa Duệ rồi lảo đảo đi lên cầm lấy cánh tay hắn nói: "Thừa Duệ, ngươi chữa cho đại tỷ ngươi được không?"