Chương 207: Đợi Tin
Chương 207: Đợi Tin
Chương 207: Đợi Tin
Cố Thừa Duệ vội đỡ bà ta ngồi xuống, nhưng còn không đợi hắn mở miệng, Cố Tử Di đã nói trước: "Nương, không cần chữa, chúng ta về đi, người cũng đừng làm khó Thừa Duệ."
"Nha đầu chết tiệt, ngươi biết gì rồi phải không, ngươi nói cho nương, nương ra mặt cho ngươi." Vương thị nhìn dáng vẻ không tranh sự đời của nàng ấy, phẫn nộ nói.
"Không phải, nương, con..." Cố Tử Di muốn nói lại thôi.
Cố Thừa Duệ thấy thế càng dám chắc chuyện này không đơn giản, đành phải nói: "Đại tỷ có bằng lòng để lại vài giọt máu không, lát nữa ta thử tìm xem là độc gì."
"Để, để, đại tỷ ngươi mới hai mươi lăm, đang ở độ tuổi đẹp nhất. Nó không thể chết vô duyên như vậy được." Vương thị lập tức gật đầu.
Nói xong thẳng tay kéo nàng đến trước mặt Cố Thừa Duệ.
Cố Tử Di thấy vậy cũng không phản bác nữa.
Cố Thừa Duệ lập tức xoay người đến tây phòng, cầm một bình sứ nhỏ và một lưỡi dao nhỏ, lấy ba giọt máu từ trên ngón tay, nói: "Đệ sẽ mau chóng tìm ra đây là độc gì."
"Được, được, chúng ta về nhà chờ tin, có kết quả ngươi mau báo cho chúng ta một tiếng." Vương thị nói.
"Nương, chúng ta về thôi." Cố Tử Di nói xong xoay người ra ngoài với Vương thị.
Chu Oánh thấy họ có việc thì cũng không giữ lại mà tiễn họ ra cổng, về rồi trực tiếp đưa Cố Thừa Duệ vào không gian.
Còn nàng thì dắt Nhị Tráng lên núi.
Khung cảnh trên núi bây giờ tuy trơ trụi và hoang vắng, nhưng dưới ánh nắng vàng rực, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim sẻ hót líu lo, ngược lại trông bừng bừng sức sống.
Khi tới miếu Thánh Mẫu ở sườn núi, Chu Oánh lập tức nghĩ đến chuyện liên tục gặp ác mộng ngày trước.
Ma xui quỷ khiến, nàng đi vào, nhìn miếu Thánh Mẫu lại biến thành một đống hỗn độn, nàng không chịu được tạt ít nước làm ướt mặt đất, sau đó lấy chổi ra quét sơ một lượt, cuối cùng quét qua mạng nhện giăng đầy gần tượng thần mấy lượt.
Còn tượng Thánh Mẫu thì nàng không dám chạm vào, sợ hư hao chỗ nào.
Cuối cùng thu hết đồ đạc vào không gian, cúi đầu nghiêm túc dập đầu ba cái rồi mới ra khỏi miếu Thánh Mẫu.
Sau đó dắt Nhị Tráng đi loanh quanh một lúc, cuối cùng cả hai đi tới bờ sông.
Qua lớp băng không quá dày, không khó nhìn ra dưới nước vẫn có rất nhiều cá lớn.
Tính ham chơi của nàng đột nhiên nổi dậy, bảo Nhị Tráng lui ra sau, nhặt một tảng đá lớn ném xuống mặt sông.
Quả nhiên, lớp băng nhanh chóng vỡ ra, cá ở dưới lập tức tràn ra ngoài, không ngờ có con to đến chừng năm cân.
Nhưng sau khi mấy con cá lớn vẫy đuôi, lỗ băng vỡ to hơn, cá lớn lại rơi xuống sông bơi đi mất.
Thế nhưng, cá ở lỗ thủng lại ngày càng nhiều, con lớn con nhỏ đồng loạt vọt ra bên ngoài.
"Gâu gâu." Nhị Tráng lúc này đột nhiên xông ra dọa Chu Oánh hoảng sợ, vội hô: "Nhị Tráng mau về."
Nhưng Nhị Tráng đã vọt tới, có thể là vì thân hình nhẹ nhàng và tốc độ cực nhanh, nó chạy một vòng không những không sao mà còn ngậm về một con cá lớn nặng hơn ba cân.
Khi quay lại, nó ngậm con cá đến cạnh nàng, sủa hai tiếng như tranh công, đuôi quẫy tít.
Chu Oánh đành phải vỗ vỗ nó, nói: "Không được đi nữa, nếu không buổi tối không có cơm ăn."
Không gian của nàng có đủ loại cá, không muốn vì hai con cá mà hại Nhị Tráng mất mạng.
"Không ngờ em dâu còn có một mặt nghịch ngợm như thế." Lúc này Tiền Tráng từ trên núi đi xuống, sau lưng là Cố Nhị Giang đang vác theo một cái rìu.
"Tết Nhất các ngươi còn lên núi đốn củi à?" Chu Oánh nhìn cái rìu trong tay họ nói.
"Ha ha, năm trước cũng không đủ củi, ta ở nhà Tiền ca, nếu không chắc sẽ chết cóng mất." Cố Nhị Giang gãi đầu cười gượng nói.
"Ai bảo ngươi lười, nên để ngươi đông cứng mới đúng, xem sau này ngươi còn lười nữa không." Chu Oánh nói tiếp: "Cá này các ngươi cầm đi, bữa tối thêm đồ ăn."