Chương 208: Không Đồng Ý
Chương 208: Không Đồng Ý
Chương 208: Không Đồng Ý
Nói xong, nàng dắt Nhị Tráng xuống núi, nếu bị người ta nhìn thấy ba người họ cùng ở trên núi không chừng lại truyền ra lời khó nghe gì đấy.
Nhưng Tiền Tráng và Cố Nhị Giang lại chú ý đến cá.
Chu Oánh vừa vào thôn đã thấy Thiết Ngưu và mấy đứa nhỏ đang chơi trò đuổi bắt, giọng nói trong trẻo vui vẻ vang vọng rất lâu trên khoảng trời nơi thôn dã.
Nhớ lại tuổi thơ của mình, nàng không khỏi âm thầm hâm mộ, đồng thời cũng hạ quyết tâm sau này nàng nhất định sẽ cho con mình một tuổi thơ vui vẻ.
Vừa nghĩ đến đứa nhỏ thì nghĩ ngay đến cha đứa nhỏ là Cố Thừa Duệ, cũng sực nhớ hắn còn ở không gian, cũng không biết tra khám thế nào.
Sau đó vội vàng chạy về nhà, buộc Nhị Tráng lại, chốt cửa về phòng.
Vừa lúc nhìn thấy Cố Thừa Duệ đi xuống từ phòng thí nghiệm trên lầu hai, vội hỏi: "Thế nào, đã tra ra là độc gì chưa?"
"Chưa, chỉ mới xác nhận chất độc này có tác dụng tương tự thuốc phiện, nó làm cơ thể suy nhược, hơn nữa còn ăn mòn thần kinh."
"Vì vậy ta phải đi tìm Lạc đại phu xem ông ấy có thông tin gì về nó không."
"Với lại tối nay nàng đừng chờ ta, ta sẽ ở lại tiệm thuốc hoặc tửu lâu."
"Cũng được, chàng đi sớm về sớm." Chu Oánh nói xong rồi đưa hắn ra khỏi không gian.
Sau khi Cố Thừa Duệ ôm hộp thuốc rời đi, Chu Oánh bèn khóa cửa quay về không gian lấy vải vóc ra làm quần áo xuân hè, nếu không đợi đến khi khai trương, nàng lại bận bịu không có thời gian.
Bên kia, Xuân Hồng mới từ nhà Cố gia Cố Tử San cũng chính là em gái ruột của Cố Thừa Nghiệp về, chợt nghe thấy mẫu thân của nàng ta, tức Hoa quả phụ đang nhờ bà mối kết thân Điền Gia Vượng cho mình, nhất thời tức giận vọt vào nói: "Nương, người muốn gả thì người gả đi, ta không muốn gả cho một nam nhân từng có một đời vợ đã chết đâu."
"Ăn nói kiểu gì đấy, bình thường nương dạy ngươi thế hả?." Hoa quả phụ nghe xong phẫn nộ chất vấn.
Sau đó còn nháy mắt với nàng ta, bảo nàng ta tém tém lại một chút, nhưng Xuân Hồng tuyệt đối không muốn gả cho Điền Gia Vượng, vì vậy nàng ta nói tiếp: "Vốn đã thế rồi mà, một đại cô nương trong trắng như ta đâu tới mức gả không ra, mắc mớ gì phải đi gả cho một người từng mất vợ chứ."
"Lỡ số hắn xui rủi, người không sợ ta bị khắc chết à."
"Ngươi..." Hoa quả phụ vừa định nói gì, bà mối lập tức cười mỉa nói: "Hoa muội tử này, ta thấy việc này thôi bỏ đi vậy, Điền gia bên kia giờ cũng không thiếu khuê nữ trong trắng."
Nói xong châm chọc nhìn thoáng qua Xuân Hồng rồi vội vã rời đi.
"Ai, đại tỷ, ngươi đừng đi." Hoa quả phụ thấy vậy cũng biết hỏng chuyện rồi, lập tức muốn đuổi theo.
Xuân Hồng lập tức ngăn bà ta lại: "Nương, theo đuổi làm gì, con không muốn gả cho Điền Gia Vượng."
"Ngươi câm miệng cho ta, ta nhiều năm không tái giá, không dám trêu chọc thị phi là vì cái gì, còn không phải là muốn giữ một cái danh tốt, muốn tìm cho ngươi một gia đình tốt để gả sao."
"Nhưng ngươi thì sao, ngươi có biết không, chỉ bằng mấy câu nói vừa rồi của ngươi, đã đủ hủy hoại thanh danh của ngươi rồi."
"Nếu bà ấy ra ngoài truyền bá đôi ba câu, sau này người còn tìm nhà chồng thế nào đây." Nói tới đây Hoa quả phụ, nghiêm mặt nói tiếp: "Sau này không được đến Cố gia nữa, chỉ bằng tính tình khó chơi của Lưu thị, ta sẽ không cho ngươi gả vào nhà đó."
"Ta có gả cũng là gả cho Thừa Nghiệp ca, không phải Lưu thị."
"Vậy kết cục của Chu Oánh thế nào ngươi không biết sao?"
"Họ không phải mẹ chồng nàng dâu, hơn nữa ta cũng không dễ bị bắt nạt như Chu Oánh đâu."
"Ngươi, nếu bà ta không thích ngươi, mẹ chồng nàng dâu thật sự mới dễ bề ức hiếp, ngươi có hiểu không?"