Chương 209: Tính Kế
Chương 209: Tính Kế
Chương 209: Tính Kế
"Hơn nữa Cố Thừa Nghiệp hiện tại chẳng có gì cả, hắn ta còn là kẻ có tội, tốt đẹp chỗ nào?" Nói tới đây, Hoa quả phụ khựng lại một chút, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Nhưng Điền Gia Vượng thì khác, giờ hắn đã có công việc ổn định, không có cha mẹ chồng cũng không có con cái, nếu gả cho hắn, ngươi có thể trở thành bà chủ gia đình."
"Sau này ta lại giúp đỡ các ngươi một phen, cuộc sống còn gì phải lo nữa."
Xuân Hồng nghe bà ta hạ thấp Cố Thừa Nghiệp thì trừng mắt nói: "Có phải quả phụ Điền gia xúi giục người không, ta biết ngay bà ta cứ lảng vảng ở đây quả nhiên không có chuyện gì tốt, sau này người đừng qua lại với bà ta nữa."
Xuân Hoa quả phụ thấy mình nói nửa ngày, nàng ta một câu cũng không nghe lọt, cũng nóng nảy, trực tiếp ra lệnh: "Còn ngươi, tóm lại ta không cho ngươi gả cho Cố Thừa Nghiệp."
"Vậy càng không thể gả cho Điền Gia Vượng, nếu người dám đồng ý thì người tự đi gả đi, ta không muốn nghèo khó cả đời." Xuân Hồng cứng cổ nói.
Lúc làm việc ở thôn trang, nàng ta thấy rõ ràng sống ở nông thôn quan trọng nhất là gì, là đất đai, có đất rồi không lo đói lo nghèo.
Thế nên Thừa Chí ca có tài có mạo lại có đất, mới là người phù hợp yêu cầu của mình nhất.
Còn Điền Gia Vượng tuy có công việc, không cha mẹ không con cái, nhưng người ngợm to lớn như gấu, trong nhà còn đang nuôi ba cái thứ phí tiền, nhiều lắm là không lo ăn uống mà thôi, gả qua đó sợ là muốn mua một bộ quần áo ra dáng cũng phải dè sẻn rất lâu, nàng ta ngu mới gả.
Nàng ta ngẩn người, không thấy vẻ mặt tối sầm của Hoa quả phụ, trong mắt tràn ngập thất vọng, sau đó tát vào mặt nàng ta, nói: "Xem ra do ta từ nhỏ đã chiều hư ngươi."
"Ngươi..." Xuân Hồng ôm khuôn mặt nóng bừng vì bị đánh, khó tin phía Hoa quả phụ.
Cảm giác ấm ức nảy lên trong lòng, nàng ta giận dữ quát: "Ngươi, ngươi đúng là không nói lý.".
Rống xong xoay người chạy ra ngoài.
Hoa quả phụ vội đuổi theo nói: "Ngươi quay về cho ta."
Xuân Hồng nghe xong không chỉ không có về, ngược lại chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp vọt vào Điền gia, giận dữ quát to với Điền đại tỷ còn chưa kịp phản ứng: "Ngươi từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, ta dù có chết cũng sẽ không gả đến nhà các ngươi."
Nói xong xoay người chạy lên núi.
Điền đại tỷ giật mình, bối rối, nàng ta nói vớ va vớ vẩn gì không biết.
Nhưng sực nhớ ra lúc trước Hoa quả phụ, tỷ muội thân thiết của nàng ta từng hỏi nàng cảm thấy Xuân Hồng thế nào.
Nói thật nàng ta đúng là chướng mắt tính tình nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tiêu chuẩn yêu cầu thì cao mà năng lực thực tế thấp tè của Xuân Hồng, nhưng ngại mặt mũi nên nàng ta đành gật đầu khen vài câu.
Không ngờ...
Sau đó lập tức đuổi theo, thấy nàng ta chạy lên núi, nhất thời cảm giác không ổn rồi đấy, sợ nàng ta xảy ra chuyện gì thì khó mà giải thích với tỷ muội nên đành xoay người chạy tới nhà Hoa quả phụ.
Không ngờ vừa rẽ vào con hẻm phải đi qua, nàng ta lại đụng phải Hoa quả phụ, vội kéo bà ta lại, nói: "Xuân Hồng chạy lên núi."
"Cái gì, nha đầu chết tiệt này, đúng là càng ngày càng ngỗ nghịch." Hoa quả phụ nói lời này, vốn là muốn nhờ nàng ta giúp đỡ đuổi theo.
Nhưng nghĩ đến việc Xuân Hồng ghét nhìn thấy nàng ta nên lời đến miệng lập tức nuốt xuống, nói tiếng cảm ơn rồi chạy lên núi.
Điền đại tỷ thấy vậy lắc đầu, đồng thời cũng may là Xuân Hồng không đồng ý, nếu không thì đúng là hại đệ đệ.
Ngoài ra, tình huống phản nghịch của Xuân Hồng cũng khiến nàng ta chú ý, xem ra không thể quá nuông chiều con cái, nếu không thì gay lắm.
Sau khi Xuân Hồng chạy vào trong núi, không đi được bao xa đã đụng phải Cố Thừa Chí, hai người Cố Thừa Nghiệp đang xem xét tình hình vùng núi phụ cận, mắt nàng ta nhất thời lóe lên, trong lòng có kế hoạch.