Chương 210: Vạch Trần
Chương 210: Vạch Trần
Chương 210: Vạch Trần
Sau đó lặng lẽ đi tới, ngừng lại trên núi cách họ khoảng trăm trượng, sau đó cố ý khuỵu chân một chút rồi hô to: "A, cứu mạng."
Để ngừa trường hợp họ không nghe thấy, sau đó nàng ta lại hét thêm vài lần.
Hai huynh đệ Cố gia đang loay hoay khám đất, nghe thấy tiếng người thì giật mình, sau đó nhìn nhau rồi vội vàng chạy lên núi, đến nơi vừa khéo thấy Xuân Hồng loạng choạng muốn đứng dậy.
Huynh đệ hai người thấy vậy lại liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không tiến lên.
Vì lúc ở kinh thành, tình cảnh này họ gặp nhiều rồi, vì hôn nhân mà dùng đủ loại âm mưu quỷ kế.
Còn Xuân Hồng vừa lúc một mực nghĩ biện pháp tiếp cận Cố Thừa Nghiệp, nhưng người trong nhà đều không đồng ý, cho nên hai người đều cảm thấy đây rất có thể là chiêu trò khác của nàng ta, muốn nhân cơ hội ăn vạ Cố Thừa Nghiệp hắn ta.
Đầu Xuân Hồng đúng là muốn khóc thật, nàng ta cũng chỉ muốn nghiêng chân để trật một chút thôi
Không ngờ nghiêng không cẩn thận còn đi quá trớn, làm cho cả cổ chân phút chốc đã sưng lên, khiến cho nàng ta cũng không còn thiết tha gì nghĩ đến chuyện tính kế.
Nàng ta hô to cứu mạng đồng thời còn khóc rống lên.
"Cái này... Xem ra là thật." Cố Thừa Nghiệp nghe tiếng la khóc thảm thiết của nàng ta, khẽ nói.
"Vậy đệ đi kêu nương của nàng ta đến đây đi, hoặc tìm một phụ nhân có sức lực lớn cõng nàng ta về." Cố Thừa Chí nói.
"Cũng đúng, vậy đại ca cẩn thận một chút, đừng nói gì với nàng ta." Cố Thừa Nghiệp nói xong, sau đó đã chạy vào trong thôn.
Mà Cố Thừa Chí thì đi đến chỗ của Xuân Hồng.
Lúc này Xuân Hồng nhìn Cố Thừa Chí đi đến, thấy không phải là người nàng ta thương nhớ nên đã khóc lóc hỏi: "Vì sao lại là huynh?"
"Sao, ngươi vẫn luôn ở nơi này chờ người nào đó sao." Cố Thừa Chí cười như không cười hỏi ngược lại.
"Sao có thể, chỉ là ta không nghĩ lại là Cố đại ca." Xuân Hồng mỉm cười trả lời.
"Vậy là tốt rồi, ta còn sợ làm hỏng chuyện tốt của ngươi nữa." Cố Thừa Chí sau khi nói xong cũng trực tiếp ngồi xuống, còn cách xa nàng ta một khoảng xa.
Đồng thời cũng khẳng định, nàng ta đang giăng bẫy để chờ Cố Thừa Nghiệp.
Đáng tiếc...
Nàng ta nhiệt tình như vậy, chỉ uổng cho khả năng diễn xuất của nàng ta.
Chỉ có điều hắn ta sớm phát hiện mình đã sai, nhìn dáng vẻ vừa cử động đã đau đến nhe răng trợn mắt của nàng ta, hắn biết lần này nàng ta đã chơi quá trớn, xem ra cũng là người có lòng tàn nhẫn.
Xuân Hồng thử vài lần không chỉ không thể đứng dậy, ngược lại càng lúc càng đau, đành phải nói lời cầu cứu: "Cố đại ca, xin huynh đến đỡ tiểu nữ lên một chút."
"Vẫn nên đợi một chút đi, Thừa Nghiệp đã chạy trở về thôn gọi người đến rồi. Huống chi chân của ngươi cho dù đứng lên cũng cần có người đến đỡ, không thích hợp lắm. Nhưng ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ tạm thời ở đây để đuổi những con thú hoang đi." Cố Thừa Chí lắc đầu nói.
"Ngươi..." Xuân Hồng nhìn thấy dáng vẻ phòng ngừa của hắn ta như phòng ngừa rắn rết nên phút chốc đã nổi giận, nhưng cũng không có mở miệng đáp lời lại.
Bởi vì nàng ta cũng sợ người ta nhìn thấy, nàng ta không muốn trở thành thiếp của hắn ta.
Lúc này, Cố Thừa Nghiệp chạy không bao xa đã vừa lúc đụng phải Hoa quả phụ, nên lập tức đi lên nói: "Thím đến đúng lúc lắm, Xuân Hồng bị trật chân ở trên núi, thím đi theo ta đến đó đi."
"Trật chân, có nặng không?"
"Không rõ lắm, vì sợ bị hiểu lầm nên chúng ta không có ai đi lên xem thế nào."
"Các ngươi..."
"Đúng rồi, đại ca của ta rất gần nơi đó, ta xuống dưới tìm người."
Hoa quả phụ nghe xong cũng không biết diễn tả thế nào, nàng không đồng ý là một chuyện, nhưng khuê nữ người ta bị ghét bỏ như vậy lại là một chuyện khác.
Xem ra chuyện hôn nhân này căn bản không thể thành, bà ta sẽ nhân lúc chân nàng ta không cử động được mà sẽ khuyên nàng ta nên sớm chết tâm thì tốt hơn.