Chương 211: Thực Nghiệm
Chương 211: Thực Nghiệm
Chương 211: Thực Nghiệm
Hai người đi đến nơi đó, đã nhìn thấy Cố Thừa Chí đang đứng ở trên một tảng đá nhìn về phía xa xa.
Mà Xuân Hồng đang ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, còn không ngừng vùng vẫy, quan trọng là nàng ta không dám không nhúc nhích, vì tảng đá lạnh băng kia đang dán lên thịt bà ta, khiến nàng ta sợ sẽ bị đông lạnh.
Hoa quá phụ nhìn thấy mà phút chốc đau lòng vô cùng, nàng vội chạy xuống hỏi: "Xuân Hồng vết thương của con thế nào, có nặng không?"
"Nương, con đau." Xuân Hồng vừa thấy nương của mình đến, đã lập tức nhào vào trong lòng của bà ta mà uất ức khóc.
Hoa quả phụ vừa nghe đã lập tức vén ống quần của nàng ta lên nhìn, vào lúc nhìn thấy cổ chân đã sưng phù lên như ổ bánh mì, mũi nàng cũng đau xót mà chảy nước mắt.
Nhưng hiện tại cũng không thể để hai huynh đệ của Cố gia cười nhạo, cho nên bà ta lập tức nâng nàng ta dậy, còn nói: "Đi, nương đỡ con, mau đi tìm đại phu."
"A, nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau chết con mất." Xuân Hồng khi đứng dậy được một nữa đã hét lên, cơn đau đến tận ruột gan khiến nàng ta vừa đi vừa rơi nước mắt
Hoa quả phụ nhìn chân của nàng ta không thể nhúc nhích, đành phải cúi người cõng nàng ta ở trên lưng để đưa trở về, cũng may là họ đang ở chân núi nên khi di chuyển cũng không quá khó khăn, hai mẹ con rất nhanh đã xuống núi.
Chỉ có điều cả một đường đi Xuân Hồng vẫn luôn miệng kêu đau.
Cả hai đi rồi, hai huynh đệ trốn ở sau tảng đá lớn cao qua đầu mới đi ra.
Cố Thừa Chí nghe tiếng rên la của Xuân Hồng càng lúc càng xa, hắn quay đầu trêu ghẹo nói: "Cô nương người ta vì để tiếp cận ngươi mà phải cố ý bị thương nặng như vậy, trong lòng ngươi không thấy nàng ta đẹp sao?"
"Còn huynh thấy đau lòng sao?" Cố Thừa Nghiệp trừng mắt tức giận liếc hắn một cái.
"Có liên quan gì đến ta, người ta chính là vì ngươi mà tới." Cố Thừa Chí sau khi nói xong đã nhìn xuống dưới chân núi.
Sau khi Hoa quả phụ cùng con gái xuống núi, bà ta đã cõng Xuân Hồng đến cửa nhà Cố gia gõ cửa, chỉ có điều gõ nửa ngày trời cũng chỉ nghe được tiếng chó sủa mà không thấy người nào ra mở cửa.
Lúc này Điền đại tỷ đi ra, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hai mẹ con bọn họ, chị ta giật mình một cái nhưng cũng bước lên một bước đỡ lấy Xuân Hồng nói: "Hoa tỷ tỷ, Xuân Hồng bị sao vậy?"
"Bị trật chân, Cố đại phu có ở nhà không?" Hoa quả phụ thở phì phò hỏi.
"Cố đại phu có lẽ không có ở nhà, khi ta ra ngoài sân phơi cải trắng đã nhìn thấy hắn vội vàng ra ngoài, còn về phần Cố muội tử thì ta không biết rõ." Điền đại tỷ nói đến đây mới hỏi: "Đúng rồi, hai người có muốn vào trong nhà ta ngồi chờ Cố đại phu về không?"
Không đợi Hoa quả phụ mở miệng, Xuân Hồng đã lập tức đẩy Điền đại tỷ ra, nói: "Không cần đâu, nương chúng ta vẫn nên trở về nhà trước dùng băng đắp lên một chút đi, chờ Cố đại phu trở về rồi nói sau."
"Cũng được, chúng ta vẫn nên trở về nhà." Hoa quả phụ gượng cười trả lời.
Điền đại tỷ nhìn thái độ của Xuân Hồng, nghĩ đến thái độ của nàng ta đối với mình trước đó nên cũng không ngỏ ý sẽ giữ người lại nữa.
Chỉ có điều, chờ cả hai đi rồi chị ta vẫn lắc lắc đầu tiếc nuối, xem ra chỉ sợ cuộc sống sau này của Hoa tỷ sẽ không được tốt bao nhiêu.
Bên trong không gian, Chu Oánh sau khi làm xong công việc cũng nhìn thoáng qua sắc trời, bầu trời cũng đã dần tối, nàng phải đến phòng bếp nấu cơm thôi.
Sau khi nấu xong, nàng để dư lại một phần cho Cố Thừa Duệ ở trong nồi để nó vẫn còn nóng, sau đó trở về phòng ngủ.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng Cố Thừa Duệ đêm nay sẽ không trở về, không ngờ đến lúc nửa đêm hắn vẫn chạy trở về.