Chương 224: Tôn Lượng
Chương 224: Tôn Lượng
Chương 224: Tôn Lượng
Còn Xuân Hồng sau khi biết được công thức ở trong tay Chu Oánh, hơn nữa mỗi gia vị đều sẽ xay thành bột, nên nàng ta biết muốn trộm công thức của nàng căn bản là điều không thể nào làm được.
Cho nên buổi trưa hôm nay sau khi làm việc xong, Xuân Hồng đã lấy lý do giúp Hoa quả phụ mua chỉ để rời khỏi tửu lâu.
Phương Thanh thấy vậy cũng lập tức đi theo, chỉ có điều hắn ta nhanh chóng phát hiện Xuân Hồng bị người khác theo dõi, vì để phòng ngừa đối phương phát hiện ra mình nên hắn ta đành cho kẻ ăn xin đi theo.
Cậu bé ăn xin này cũng thông minh, cậu không đi một mình mà tìm thêm một tiểu đồng lõa ở bên ngoài xin cơm đi theo.
Tiểu đồng lõa nhỏ người còn mặc đồ ăn xin cho nên rất thuận lợi đi theo đến tiểu viện kia, hơn nữa hỏi thăm chủ nhân của sân này một chút, sau đó tìm được cửa sau của Thiên Vi cư vui vẻ mà nói tin tức này cho Phương Thanh biết.
Sau đó Phương Thanh dẫn tiểu đồng loã đi tìm Chu Oánh để nói việc này cho nàng biết.
"Tôn Lượng? Đây là ai chứ?" Chu Oánh nghe xong cũng mờ mịt, cho dù thế nào vẫn nấu cho tiểu đồng lõa một chén mì thịt bò: "Ăn cơm trước đi, nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, chuyện hôm nay không được nói cho bất cứ ai, nếu không sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi, hiểu chưa?"
"Chu chưởng quầy yên tâm đi, chúng ta đều hiểu rõ việc này mà." Tiểu đồng lõa vì nhai thịt bò vừa cười nói.
Chu Oánh nhìn đôi mắt thông minh của cậu bé, nàng hỏi: "Tiểu tử kia ngươi bao nhiêu tuổi rồi, tên gọi là gì?"
"Ta tên là Trụ Tử, hiện tại đã được bảy tuổi, người yên tâm đi, ta rất kín miệng."
"Ta tin ngươi, mau ăn đi." Chu Oánh nói xong cũng xoay người đi vào phòng bếp, nàng lấy hai cân gạo đưa cho cậu bé nói: "Đây là ta thưởng cho ngươi."
"Cảm ơn Chu chưởng quầy." Trụ Tử lập tức đứng dậy cúi đầu nói.
Chu Oánh mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu bé, sau đó nàng cũng vội rời đi.
Buổi tối sau khi trở về nhà, Chu Oánh đem việc này nói cho Cố Thừa Duệ biết: "Duệ ca, huynh có nhớ Tôn Lượng là người nào không?"
"Đúng là không có ấn tượng gì, việc này để chốc lát ta tìm người hỏi thăm một chút, xem tình hình này thế nào rồi nói sau."
"Cũng được, chỉ là bọn họ muốn trộm công thức còn ổn, ta chỉ sợ bọn họ sử dụng thủ đoạn dơ bẩn gì thôi."
Cố Thừa Duệ nghe xong cũng gật đầu có chút đăm chiêu nói: "Nàng nên nhắc nhở những người phía sau bếp phải chú ý đến nguyên liệu nấu ăn, ta sẽ mau chóng điều tra rõ việc này."
Chỉ có điều, ngày hôm sau Chu Oánh đem tin tức này nói cho mọi người xong, nàng vẫn cảm thấy không yên tâm, cuối cùng nàng dứt khoát gắn một cái cameras ở trong góc khuất, rồi liên kết với trên điện thoại.
Như vậy mỗi ngày nàng đều có thể tự kiểm tra, để phòng ngừa xuất hiện sơ hở.
Cuối cùng, Xuân Hồng nhận được tin tức chính là, nếu không lấy được công thức, vậy trước tiên hãy chia rẽ tình cảm phu thê của hai bọn họ, cho nên ngày hôm sau nàng ta luôn suy nghĩ cách để làm sao có thể tiếp cận Cố Thừa Duệ, việc này đã khiến cho nàng ta cả ngày đều mất tập trung.
Cho nên sau khi Xuân Hồng lại làm bể thêm một cái dĩa nhỏ, Tôn Hoành Lương đã lập tức đi qua, nói: "Xuân Hồng, ngươi có làm việc được không, không làm nữa thì mau chóng đi đi. Ngươi nhìn xem hôm nay ngươi cứ mất hồn mất vía, có dáng vẻ nào giống như đang làm việc không?"
"Tôn chưởng quầy khai ân, tiểu nữ nhất định sẽ làm thật tốt, cầu xin ngươi đừng có đuổi ta." Xuân Hồng vội cúi đầu khom lưng nói.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu lại xảy ra chuyện gì thì ngươi liền cút cho ta." Tôn Hoành Lương nói đến đây đã dừng một chút, rồi nói tiếp :"Đúng rồi, cái dĩa kia và cái này sẽ trừ vào trong tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi."
Nói xong lúc sau đã xoay người bỏ đi.