Chương 240: Cầu Bản Vẽ
Chương 240: Cầu Bản Vẽ
Chương 240: Cầu Bản Vẽ
"Ngài nói đi có chuyện gì vậy?" Chu Oánh nói xong sau đó ngồi xuống đối diện hắn ta mà Lưu chưởng quỹ đi về hướng Chu Hoài Minh, giúp bọn họ rót mỗi người một tách trà trước sau đó mới ngồi xuống.
"Chủ yếu có hai chuyện, đầu tiên là nhớ tay nghề của đệ muội, muốn qua đây thỏa mãn cơn thèm, nhưng lần này ta không muốn ăn lẩu nữa. Chuyện tiếp theo là chuyện về guồng nước, toàn bộ phương bắc của Đại Minh thực sự đều rất thiếu nước, ta hi vọng các muội có thể bán bản vẽ cho ta, giá cả tùy muội đưa ra." Chu Hoài Minh nói.
Chu Oánh nghe xong cười lắc đầu nói: "Bản vẽ ta không bán, đây là vật tốt có ích cho đất nước và dân chúng, ngài nếu có thể tận dụng tốt thì cứ việc cầm lấy đi. Nhưng có một điều, số lượng guồng nước của huyện chúng ta phải để lại. Bởi vì hiện tại cả thôn Thượng Hà đều đang tăng ca làm thêm giờ, ta không hi vọng bọn họ bận rộn để làm việc vô ích."
Chu Hoài Minh nghe xong hơi sững người một chút, giơ ngón tay cái lên với nàng nói: "Đại nghĩa, vậy chuyện này quyết định như vậy đi, sau khi trở về ta xem xem có thể thỉnh cầu ban thưởng cho muội không. Về phần bánh xe nước của thôn các muội, bọn họ bán quá đắt, ta sẽ đích thân qua đó bàn bạc với bọn họ, tuyệt đối sẽ không để bọn họ chịu thiệt."
"Được, vậy các ngài tự xem xét rồi quyết định đi." Chu Oánh nghe xong cũng không nói thêm gì nữa sau đó để cho bọn họ nghỉ ngơi, nàng bèn đi đến nhà bếp phía sau giúp đỡ, trước tiên làm nước cốt lẩu và nước chấm, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Bởi vì có ít người nên chỉ chuẩn bị sáu món ăn và một món canh lần lượt là, thịt viên tứ hỷ, khau nhục, thịt bò hầm, thịt dê xào, cải chip xào nấm hương, giá đỗ xào, và canh cá viên.
Cuối cùng, khi nàng đang chuẩn bị đồ ăn, Lưu chưởng quỹ đã báo cáo lại cho nàng những chuyện đã xảy ra gần đây, Chu Hoài Minh nghe xong gật đầu nói: "Thật không ngờ hai người bọn họ còn có một số thủ đoạn của chính mình, như vậy có thể yên tâm hơn một chút."
"Quan trọng là trong tay bọn họ đủ loại đồ, ví dụ như mê dược chúng ta dùng thì không có gì đáng nói, ai có thể nghĩ đến bọn họ sẽ sử dụng hai loại gia vị là ớt và mù tạt làm thành vũ khí . Chưa kể hiệu quả còn rất tốt, có một người thiếu chút nữa mù cả mắt.
Còn bôi đường trên người của người khác, nếu không phải người của chúng ta đến kịp thời, thì buổi tối hai người không bị lạnh chết cũng bị ong đốt chết. Điều buồn cười hơn nữa là chúng ta thẩm tra như thế nào hay dùng hình đến như thế nào cũng đều vô dụng, nguyên nhân đó là do đường, vì miệng vết thương đã thu hút lũ kiến đến khiến cho người đó phải mở miệng." Lưu chưởng quỹ buồn cười nói.
"Đây không phải là cung cấp cho ngươi một phương pháp tra tấn sao?" Chu Hoài Minh cười nói. Sau đó sắc mặt nghiêm túc nói: "Nếu đã điều tra được kha khá rồi thì thu lưới thôi, nếu không để lại thì tạo thành một sự uy hiếp cho phu thê hai người bọn họ. Điều quan trọng là bọn họ đã đề phòng rồi, sau khi ra tay lần nữa sẽ độc ác tàn nhẫn hơn hai lần trước rất nhiều."
"Rõ, vậy tiểu nhân ngay lập tức đi sắp xếp."
"Đừng vội, ăn cơm xong rồi hãy đi, nếu không một mình ta ăn thì có ý nghĩa gì."
"Xem ra lão nô hôm nay có lộc ăn rồi." Đợi sau khi thức ăn được mang lên, hai người ăn một bữa no nê rồi đi làm việc riêng của mình đồng thời đã hẹn khi sập tối sẽ cùng nhau về nhà để lấy bản vẽ. Ở đầu bên kia, Kiều Lan Sinh cũng tìm ra nguồn gốc của bản vẽ thiết kế, vốn dĩ hắn ta định sai người đánh cắp nó, nhưng không ngờ lại nhận được tin Chu Hoài Minh đã đến và đã rời khỏi Canh Vị Cư.