Chương 241: Chạy Trốn
Chương 241: Chạy Trốn
Chương 241: Chạy Trốn
Đến buổi tối lập tức báo cáo sự việc với cấp trên và nói: "Công tử, nghe nói Chu Hoài Minh lần này qua đây không mang theo nhiều người. Không bằng chúng ta... đến lúc đó chúng ta có thể thăm dò được đến chỗ sâu nhất của họ rồi."
"Ngươi đã quên chúng ta đã tổn thất bốn người kia rồi à, ám sát tuy rằng có thể giải hận, nhưng lại là cách ngu xuẩn nhất. Ngươi cũng đừng quên, người của bọn họ vốn dĩ đã ở đây không ít việc mà bây giờ ngươi cần làm là tìm ra và tóm gọn hết tất cả bọn chúng, ngươi hiểu chưa?"
"Thuộc hạ..." Kiều Lan Sinh nói đến đây, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chém giết, sau khi hai người nhìn nhau, vội vàng chạy trốn qua cửa sổ sau đó nhìn thấy Chu Hoài Minh dẫn theo nhiều người hơn so với mình xông vào, chỉ trong chốc lát, người của bọn họ đã bị giết hơn phân nửa. Vị công tử kia nhìn thấy vậy tức giận muốn cho Kiều Lan Sinh một cái bạt tai, xem ra người thiếu kinh nghiệm cho dù có thông minh đến đâu thì cũng đều không thể trọng dụng được, nhưng hắn ta cũng biết bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính lập tức đẩy tủ sách ra, mở ra một cánh cửa trượt cao năm thước, rộng nửa mét rồi nhanh chóng nhảy vào.
Kiều Lan Sinh thấy vậy lập tức đuổi theo, công tử do dự một chút vốn dĩ định đóng cửa lại, để hắn ta vào, sau đó đóng cửa lại nói: "Nhớ kỹ, muội muội của ngươi vẫn đang trong tay ta."
Sau khi nói xong xoay người chạy vào trong đường hầm. , Kiều Lan Sinh nghe xong sững người một chút rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn ta, đây là lời cảnh báo dành cho mình ngộ nhỡ bị bắt lại thì tuyệt đối không được khai hắn ta ra, nếu không Kiều Lan Lan sẽ không bảo toàn tính mạng cho muội muội của hắn ta. Nhưng nói thật sự thì hắn ta đang lợi dụng Kiều Lan Lan, nếu không phải nàng ta không có chừng mực, cũng sẽ không gây tổn hại cho toàn bộ Kiều gia, làm hại hắn ta trở thành chó cho người ta mặc sức sai bảo. Trong lúc hắn ta đang choáng váng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó vội vàng theo sau đi vào bên trong đường hầm. Bên ngoài, sau khi Chu Hoài Minh đi vào, nhìn thấy căn nhà trống rỗng hắn ta sửng sốt một chút nói: "Lục soát, trong nhà này tám phần có đường hầm, nhưng nên cẩn thận."
"Rõ." Đám người đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng tuân lệnh lục soát, rất nhanh đã tìm thấy lối vào của đường hầm.
Chu Hoài Minh nhìn thấy vậy nói: "Che mặt lại, cầm đuốc đi vào, nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận."
Sau khi nói xong người đứng ở cửa đường hầm lập tức bịt mặt lại, sau đó cầm đuốc xông vào, tiếp theo lại có thêm bốn người nữa cùng đi xuống, Chu Hoài Minh thấy vậy đi tới trước giá sách bắt đầu lật tung đống sách lên, muốn nhìn xem có để lại thứ gì có giá trị hay không kết quả chỉ tìm được năm quyển sổ ghi chép trong cuốn sổ ghi không ít thứ, quan trọng là hắn ta nhận ra chữ viết ở trên đó, sau đó lập tức cho người dẫn thêm người đi lục soát nhà. Chỉ chốc lát sau hai tên thủ hạ quay về từ trong địa đạo, nhưng mà trong tay vẻn vẹn chỉ có Kiều Lan Sinh, ba người khác thì đã đuổi theo vị công tử kia rồi.
Chu Hoài Minh tiến lên nắm lấy cằm Kiều Lan Sinh, khiến cho hắn ta ngẩng đầu lên cười nhạo nói: "Sao lại bị Tô Lão Thất Tô Minh Đường vứt bỏ rồi sao."
Kiều Lan Sinh cực kì kinh ngạc, hắn ta thật sự không nghĩ tới, Chu Hoài Minh sẽ biết chủ tử của hắn ta là ai nhưng mà giật mình cũng là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh hắn ta đã che dấu lại.
Đáng tiếc Chu Hoài Minh vẫn nhìn chằm chằm hắn ta, quan trọng là Chu Hoài Minh thường xuyên thẩm vấn các loại tù nhân, cho nên đã nhìn ra được sự kinh ngạc của hắn ta, cũng đã chứng thực được suy đoán của mình.