Chương 242: Nhổ Lên
Chương 242: Nhổ Lên
Chương 242: Nhổ Lên
Nhưng nếu muốn bắt Tô Lão Thất không có chứng cớ xác thực thì căn bản là không thể làm gì được, cho nên hỏi thêm lần nữa: "Nói đi, hắn ta đã chạy đi hướng nơi nào, hoặc là nói hắn ta còn có chỗ đặt chân nào khác nữa."
"Không biết." Kiều Lan Sinh trực tiếp trở lại, hơn nữa hắn ta thật sự không biết.
Thời gian hắn ta đi theo chủ tử cũng không tính là dài, cũng chỉ là trước khi Kiều gia gặp chuyện không may vừa mới chiếm được sự tín nhiệm mà thôi, nếu không Kiều gia cũng sẽ không rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.
"Ngươi chắc chắn, ta nghĩ ngươi là một tên thư sinh nhu nhược, không thể chịu không nổi mười tám loại cực hình trong nhà giam."
"Thật sự không biết."
"Vậy nói những gì ngươi biết đi."
Kiều Lan Sinh nghe xong không hề trả lời, cũng không quan tâm đến Chu Hoài Minh, nơi này còn có nhiều người của công tử như vậy, hắn ta không tin công tử sẽ vứt bỏ hắn ta.
"Mang đi, nhớ thẩm vấn hắn ta cẩn thận một phen." Chu Hoài Minh phân phó.
Tiếp theo lục soát ở trong phòng một phen, xác định vẫn là không có chứng cớ sau đó mới hết hy vọng, xem ra Tô Lão Thất này thật đúng là không phải giảo hoạt bình thường đâu.
Lại đợi khoảng chừng một khắc đồng hồ, ba người kia đi ra nói: "Bẩm tướng quân, không tìm thấy được hành tung của người đó?"
"Cửa ra của địa đạo đó thông tới nơi nào?"
"Là một cái giếng khô cách một căn nhà khoảng một dặm."
"Vậy thì mở rộng phạm vi tìm kiếm, người đó là Lão Thất của Tô gia, Tô Minh Đường."
"Đã rõ." Ba người lên tiếng, sau đó dẫn theo thêm người ra ngoài tìm người.
Mà Chu Hoài Minh thì áp giải Kiều Lan Sinh trở về viện tử của mình, áp giải người vào địa lao thẩm vấn suốt đêm.
Đáng tiếc, miệng của tên Kiều Lan Sinh còn rất cứng, làm thế nào cũng không hề phun ra nửa chữ cuối cùng đành phải áp dụng phương pháp mà Lưu chưởng quỹ đã phát hiện ra, bôi chút đường lên vết thương của hắn ta, sau đó ném hắn ta xuống bãi cỏ.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, miệng vết thương của hắn ta đã bị kiến bu đầy, cho dù hắn ta có giãy giụa thế nào cũng không thể nào đuổi hết đám kiến đi, rất nhanh hắn ta đã nếm được mùi vị chân thực nhất của việc bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, đã mấy lần muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng mà hắn ta bị hạ nhuyễn gân tán nên dù cho có muốn chết cũng không chết được.
Ngay tại thời điểm hắn ta cảm giác sắp bị tra tấn đến chết thì Chu Hoài Minh mở miệng nói: "Nếu muốn khai thì gật đầu, hoặc là giơ chân lên."
Sau khi nói xong thì xoay người muốn rời đi.
Kiều Lan Sinh vừa nghe lập tức giãy giụa càng lợi hại hơn, sau khi thử vài lần thì cuối cùng cũng giơ cao hai chân bị buộc lại với nhau lên, Chu Hoài Minh nghe thuộc hạ trả lời, quay đầu nói: "Nhớ kỹ, ta cũng không có thời gian để dây dưa với ngươi ở đây, cơ hội của ngươi chỉ có một, nếu không chỉ có thể bị đám kiến gặm cắn từng chút từng chút." Sau khi nói xong phất phất tay với thuộc hạ mấy tên thuộc hạ lập tức cầm khăn mặt có nước ớt tiến lên, đuổi đám kiến đi, tiếp theo đó rửa qua vết thương cho hắn ta một lượt, sau đó chờ Kiều Lan bình tĩnh lại mới bắt đầu thẩm vấn.
Nhưng mà những thứ hắn ta biết thật sự có hạn, nhưng vẫn nói ra tên vài người, có ba người canh giữ ở trong quân đội, một người là sư gia của huyện nha, còn có đám người Lý bộ đầu bên dưới.
Sau khi Chu Hoài ghi lại, tâm trạng tương đối phức tạp, bởi vì những người này lúc trước hắn ta đã kiểm tra một cách rất cẩn thận, nhưng lại không điều tra ra chút sơ hở nào nếu không phải hôm nay hắn ta khai ra, muốn tìm ra những người này sợ là phải cực kì tốn công tốn sức.