Chương 261: Hoà Ly Rồi
Chương 261: Hoà Ly Rồi
Chương 261: Hoà Ly Rồi
Cố Thừa Duệ hơi ngớ người một chút hỏi: "Có phải đại tỷ phu đã làm sai chuyện gì rồi không?"
"Ngươi không có đại tỷ phu rồi, chúng ta đã hoà ly rồi." Cố Tử Di vừa nghe lập tức quay đầu quát lớn.
Vương Thị vừa nghe lập tức vỗ tay nàng ấy một cái nói: "Sao lại nói chuyện với như vậy với Thừa Duệ, ngay cả người tốt cũng không phân biệt được rồi à."
"Con chỉ không muốn nhắc đến tên khốn đó nữa."
"Vậy còn đứa nhỏ thì sao, mang về chưa?" Chu Oánh hỏi.
"Mang về rồi, sau này Hoan Hoan và Nhạc Nhạc sẽ đi theo ta. Ta lần này tới đây là muốn nhờ các ngươi giúp ta giới thiệu một gia nhân, ta muốn mau chóng đến trên trấn mua nhà, mua hai cửa hàng, lại mua thêm ít đất."
"Thế nhưng tình hình buôn bán của năm nay khá khó khăn, mua nhà có thể, thế nhưng cửa hàng và đất thì ta cảm thấy tỷ có thể chờ một chút." Chu Oánh khuyên nhủ.
Từ sau trận tuyết lớn kia, vẫn chưa có mưa, mực nước sông lại khô cạn sắp nhìn thấy đáy, bây giờ mà mua đất quả thực không thích hợp.
"Đúng, đúng, Oánh nha đầu ngươi nhanh chóng giúp ta khuyên nhủ tỷ tỷ ngươi đi."
"Ý ta là muốn cho tỷ ấy xây một căn nhà ở lại trong thôn, như vậy chúng ta cũng có thể chiếu cố tỷ ấy một chút, nếu không một nữ nhân như tỷ ấy mang theo hai nữ nhi ở trên trấn ta thật sự không yên tâm."
"Nương, việc này nương cũng đừng nhắc lại nữa, ta là sẽ không ở tại trong thôn?" Cố Tử Di chau mày đáp.
"Là vì mặt mũi sao?" Lúc này Cố Thừa Duệ hỏi.
"Ừ... tóm lại là sẽ không hay." Cố Tử Di sửng sốt một chút gật đầu nói.
"Vậy tỷ có thể trốn tránh cả đời không?"
"Đúng vậy, con hoà ly rồi, chúng ta không ghét bỏ con, con cần gì phải ra ngoài ở cơ chứ." Vương Thị khó hiểu hỏi.
"Nhưng trong nhà còn có đệ muội, hơn nữa qua một tháng nữa nhị đệ cũng sẽ phải thành thân rồi, con không muốn quấy nhiễu hôn sự của nhị đệ."
"Cha con cùng đệ đệ con không phải đã nói rồi sao, nhà bọn họ nếu bởi vì chút chuyện này mà không muốn tiến hành món hôn sự này nữa, vậy thì mối hôn sự này không thành cũng được." Vương Thị vội vàng nói.
Sau đó nhìn về phía phu thê Chu Oánh, vội vàng nháy mắt với bọn họ, để cho bọn họ giúp đỡ khuyên nhủ.
"Đại tỷ, tỷ biết chuyện của đại tỷ Điền gia ở sát vách không."
Tỷ ấy cũng đã hòa ly, bây giờ chăm hai nữ nhi ở nhà mẹ đẻ.
Nhưng người trong thôn rất ít nghị luận về bọn họ, ngược lại sẽ nói Điền đại ca có tình có nghĩa.
Hai năm này với sự cố gắng không ngừng, cuộc sống gia đình cũng tạm ổn, hơn nữa hai ngày trước còn có người tới cửa hứa hôn." Chu Oánh nói.
"Đúng vậy, Di Nhi, người trong thôn chúng ta cũng không tệ lắm đâu."Vương Thị phụ họa nói.
"Đại tỷ có biết lúc chúng ta vừa trở về thôn, gặp phải tình huống gì không?
Lúc ấy chúng ta bị trói áp giải về thôn, còn chật vật hơn so với tỷ bây giờ nhiều.
Hơn nữa chúng ta hại cả gia tộc Cố thị bị liên lụy, lúc ấy người nào người nấy chỉ hận không thể ăn thịt uống máu của chúng ta, nhưng là cuối cùng chúng ta không phải vẫn là gắng gượng hoà nhập lại với người trong thôn đây sao.
Cho nên người trong thôn chúng ta vẫn rất lương thiện.
Không có khó khăn nào là không thể giải quyết, miễn là tự chúng ta không sợ và dũng cảm đối mặt với nó là được." Cố Thừa Duệ nói.
Nhưng mà Cố Tử Di căn bản là nghe không lọt tai, nàng ấy bây giờ chỉ cảm thấy hoà ly rất mất mặt, muốn nhanh chóng tìm được chỗ ở mới để dọn ra ngoài.
Bởi vậy nói thẳng: "Hay là nhanh chóng tìm nhà để ở đi, chúng ta dù thế nào cũng phải có chỗ để đặt chân."
Chu Oánh thấy nàng ấy quyết tâm như vậy cũng không khuyên nữa: "Cũng được, vậy trước tiên mua một căn nhà để ở, về phần cửa hàng và ruộng đất thì chúng ta sẽ mua sau."
Vương Thị thấy vậy chỉ có thể im lặng gạt lệ, không còn cách nào khác cả.