Chương 284: Tuyển Người.
Chương 284: Tuyển Người.
Chương 284: Tuyển Người.
"Hiểu rõ, hiểu rõ, nếu như có kẻ nào tái phạm, không cần ngài ra tay, chúng ta tự mình xử lý kẻ đó."
Trước đây khi hắn đối phó với Lâm Đông, bọn chúng đều có mặt, càng biết rõ về thân thủ của hắn rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn chúng muốn đi theo hắn.
Đi theo một chủ nhân có năng lực lại lợi hại thư vậy, bọn chúng sau này ắt hẳn cũng được thơm lây.
Huống hồ hai phu thê hắn thường ngày luôn trượng nghĩa tốt bụng.
"Đúng vậy, chúng ta tuyệt đối không để một con sâu làm rầu nồi canh." Cố Nhị Giang phụ họa nói.
"Như vậy đi, trước tiên cho thử việc một tháng, sau một tháng nếu các ngươi biểu hiện tốt ta liền thu nhận làm lâu dài."
"Được được, vậy thì một tháng." Lý Tứ nói.
"Vậy cho bọn chúng làm gì, theo chúng ta đi thu mua đồ chứ?" Tiền Tráng mới hỏi.
"Không, mọi người cứ làm việc của mình, còn bọn họ thì ở lại làng trên, cùng người trên đó bảo vệ hoa màu và súc vật trong trang trại. Đương nhiên, nếu ban ngày có thể thì ra ngoài hỏi thăm tin tức một chút, nhất là từ phía đám dân chạy nạn, phòng ngừa lặp lại chuyện thôn trang bị tập kích.", Cố Thừa Duệ lắc đầu đáp.
"Cảm ơn Cố đại phu tin tưởng, chuyện này giao cho chúng ta. Tám người chúng ta huynh đệ nhất định sẽ tận lực bảo vệ Trang Tử." Lý Tư Đạt nói.
"Cứ quyết định vậy đi. Ngày hôm nay, mấy người về nhà, nói với gia đình một tiếng. Sau đó thì chuẩn bị quần áo chăn đệm, chuyển ra ở gian ngoài của khu tứ hợp viện, còn lại ra sao thì tự mình thương lượng với nhau cho tốt. Hàng tháng tiền lương thử việc là ba trăm, bao gồm cả tiền ăn ba bữa. Nếu qua thời gian thử việc thì lương chính thức là năm trăm."
"Cái kia, Cố đại phu, chúng ta muốn chuyển tới đây luôn được không? Vừa hay bớt việc bếp núc", Tiền Trang cười cười hỏi.
Cố Nhị Giang cũng vội vàng phụ hoạ: "Đúng, đúng, mỗi ngày đều bữa đói bữa no, cũng không suôn sẻ gì"
"Được," Cố Thừa Duệ gật đầu: "Sống ở đấy, thế nào cũng được."
Sau khi tiễn cả nhóm đi, Cố Thừa Duệ liền đi tìm Thường Thuận, nhờ hắn ta sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, tiện thể tìm một thím giúp việc nấu cơm ngày ba bữa.
"Lão đại, họ đều là loại bất hảo, ngài thật sự muốn nhận bọn họ vào làm việc sao?", Thường Thuận bất đắc dĩ hỏi.
Phải biết rằng bình thường đây toàn là những thành phần bị xã hội né xa, Cố Thừa Duệ lại chiêu mộ bọn họ vào Trang Tử. Nếu họ có ý đồ xấu, vậy thì rắc rối to. Huống chi năm nay lương thực cũng cần tiết kiệm, rất nhiều gia đình còn cho người làm lâu năm nghỉ việc. Đằng này lão đại còn đưa tới một đám đàn ông trưởng thành, ngày ngày ăn cơm cũng là ăn thùng uống vại.
Vì thế hắn không giấu giếm mà nói ra nỗi lo lắng của mình.
Cố Thừa Thụy vỗ vỗ bả vai Thường Thuận nói: "Thúc thúc, ngươi có từng nghe nói qua câu nói, tức là nước trong thì không có cá. Hơn nữa, chó cũng có lỗ chó chui, mèo cũng có lối mèo dạo, miễn là có lợi cho mình thì quan tâm thân phận bọn họ làm gì cho cực?"
Mặc dù Thường Thuận nghe xong vẫn thấy có chút mâu thuẫn, nhưng lòng Cố Thừa Duệ đã quyết, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng đến buổi tối, hắn lập tức bị thuyết phục, bởi vì sau khi đám người Lý Tư Nghị kiểm tra hết bẫy rập, bọn họ đã cho hắn rất nhiều lời khuyên, khiến cho toàn bộ hệ thống phòng ngự của Trang Tử dù không đến mức bất khả xâm phạm thì cũng coi như không còn chút lỗ hổng nào.
Hơn nữa, mọi người đều nắm rõ các thể loại thông tin, nhất là Mặt Rỗ. Hắn ta có thể biết được rằng nhóm tị nạn kia là ai, đến từ làng nào, có mâu thuẫn với ai.
Dần dần, Thường Thuận tuy không buông lỏng đề phòng mấy người Lý Tư Nghị, nhưng cảm giác nặng nề trong ngực cũng buông bỏ được phần nào.