Chương 303: Thiết Kế Bẫy
Chương 303: Thiết Kế Bẫy
Chương 303: Thiết Kế Bẫy
Sau khi đến dưới chân núi, Chu Oánh liền thấy trưởng tộc dẫn theo một đám nam đinh khỏe mạnh, đợi dưới núi.
Trưởng tộc thấy nàng xuống núi liền vội vàng hỏi: "Chu nha đầu, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, vừa nghe thấy tiếng sói tru ta liền lập tức chạy xuống núi." Chu Oánh lắc đầu nói.
"Vậy thì tốt, xung quanh núi này đã nhiều năm chưa nghe thấy tiếng sói rồi, không ngờ..." Trưởng tộc nói đến đây liền nhìn nàng: "Sau này đừng lên núi nữa, sói là động vật sống theo bầy đàn, nếu gặp chúng thì nguy hiểm rồi."
"Đã biết, nhưng cứ canh giữ cũng không phải là cách, nếu không đào vài cái bẫy đi."
"Đúng là nên đào vài cái." Trưởng tộc tán thành gật đầu nói.
Sau khi nói thêm vài câu khách sáo, Chu Oánh liền đi về nhà.
Buổi tối sau khi tiến vào không gian, Cố Thừa Duệ thấy con sói liền bị dọa giật mình, sau đó vội vàng xoay lại hỏi: "Hôm nay lên núi nàng gặp sói rồi?"
"Đúng, cũng may là hai con sói bị lạc đàn, giết rồi liền trực tiếp xuống núi." Chu Oánh cười gượng nhìn hắn.
Đây là ánh mắt lấy lòng, nhìn thấy tim của Cố Thừa Duệ cũng nhũn ra, nhưng vẫn nói: "Từ hôm nay trở đi không được lên núi nữa, có rảnh thì đến núi trong không gian đi dạo, thảo dược cũng nên thu hoạch rồi."
"Biết rồi, sau này chắc chắn không đi nữa." Chu Oánh gật đầu nói.
"Không được qua loa với ta, nếu không mỗi ngày ta đều ăn sầu riêng trước mặt nàng."
Chu Oánh lập tức đen mặt, cả đời này nàng không thể ăn được sầu riêng và đậu hủ thúi, thậm chí còn không ngửi được mùi đó.
Nếu không phải hắn thích những thứ đó, nàng cũng không thèm dự trữ, đương nhiên nếu chỉ để dành ở trong nhà kho nàng cũng không sợ.
Dù sao đồ trong nhà kho cũng chỉ có mình nàng mới lấy ra được.
Đáng chết là còn trồng mấy cây sầu riêng trong không gian cho hắn, không ngờ hắn lại dám dùng để làm nàng khó chịu.
Nghĩ đến đây liền tức đến nghiến răng.
Cố Thừa Duệ thấy vậy liền khiêu chiến nhìn nàng nói: "Ta nói được làm được, không tin thì nàng thử đi."
Nói xong liền quay người lấy đao lột da hai con sói, sau đó phơi da ở lầu hai của biệt thự.
Còn về thịt, liền cắt thành miếng, băm nhỏ rồi cho vào thùng lớn nấu lên.
Chu Oánh thấy vậy quay người đi lên núi, trái cây trên núi đã chín rất nhiều, nàng phải nhanh chóng hái xuống rồi trữ vào nhà kho, nếu không đều hỏng hết.
Ngày hôm sau, đội tuần tra vốn dĩ đến tối mới đi tuần tra, bây giờ buổi sáng cũng bắt đầu tuần tra, Chu Oánh cũng không dám lên núi nữa, liền dẫn theo Nhị Tráng đến thôn trang.
Thường Thuận đang bận rộn cắt tỉa dây leo của khoai lang trắng thấy nàng đến, lập tức chào hỏi: "Bà chủ, sao người lại đến đây, có việc?"
"Không có, ở nhà rảnh rỗi không có gì làm liền qua đây xem." Chu Oánh hỏi tiếp: "Tiền Tráng bọn họ và đám hài tử bây giờ sao rồi, không gây phiền phức cho ngươi chứ?"
"Không có, đều khá tốt, hơn nữa đứa nào cũng rất siêng năng, bây giờ sống trong tứ hợp viện, đều biết tự lo nên cũng không cần chăm sóc gì." Thường Thuận nói tiếp: "Chỉ có ăn hơi nhiều, lương thực trên thôn trang cũng sợ không đủ cho họ ăn như vậy."
"Đều là thiếu niên đang tuổi lớn, trở về ta bàn bạc với lão Ngụy thúc, có thể cách vài ba ngày lại giết bò hoặc dê."
"Vậy ta liền thay mọi người cám ơn bà chủ, cái bụng nửa tháng chưa được ăn thịt sắp không chịu nổi nữa." Thường Thuận nghe vậy lập tức cười nói.
"Được, vậy ngươi tiếp tục bận rộn, ta qua đó xem." Chu Oánh nói xong lại nói vài câu khách sáo với Lưu chưởng quỹ, rồi xoay người đi về phía trang trại chăn nuôi.
Đầu tiên là đi dạo một vòng, thấy bò và dê đều được nuôi rất tốt, mới hài lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng nghe ngóng một chút, đến chân núi tìm lão Ngụy đang dẫn người bố trí cạm bẫy, thấy con mương rộng khoảng hai mét đều được rải đầy thanh tre được gọt nhọn, ngây ra rồi hỏi: "Thúc, ngươi đây là đang đề phòng sói à."