Chương 304: Tặng Bột Ớt
Chương 304: Tặng Bột Ớt
Chương 304: Tặng Bột Ớt
"Đúng vậy, ai mà ngờ sói lại xuất hiện nữa, chỉ có thể bố trí lại cạm bẫy này, nếu không đợi đến lúc sói đến nhà thì cũng muộn rồi." Lão Ngụy nói đến đây rồi nhớ lại chuyện ngày xưa: "Ta nhớ hồi còn nhỏ, có một năm, thôn trang xuất hiện hơn ba mươi con sói, không bao lâu sau liền cắn chết ba trăm con dê."
"Vậy thì phải đề phòng cho thật tốt, trở về ta đem thêm ít ớt, mù tạt đến đây, mũi sói rất nhạy nên sợ nhất những thứ đó."
"Vậy ta đợi xem." Lão Ngụy cười gật đầu.
Sói không chỉ có sức chiến đấu mạnh, mà còn thù dai, nên nếu không phải bất đắc dĩ họ cũng không muốn ra tay săn giết, nếu không chỉ có thể tiêu diệt cả một đàn sói.
Nhưng muốn tiêu diệt cả đàn sói thì lại không đơn giản, cho dù tiêu diệt được thì cũng chết rất nhiều người, nếu có thể dùng cách để đối phó với sói, đương nhiên là tốt nhất.
Chu Oánh gật đầu rồi nói tiếp: "Lão Ngụy thúc, vì để tiết kiệm lương thực, nên ta đang tính cách vài ngày thì giết bò hoặc dê, có thể để mọi người ở thôn trang đều có thịt ăn, không biết ý ngươi thế nào?"
"Bà chủ có tấm lòng lương thiện, nhưng nên cố gắng giết ít bò dê thôi, sau thiên tai thì giá những loại thịt này chắc chắn sẽ tăng nhiều. Hơn nữa trên thôn trang có mấy người Lưu chưởng quỹ cũng rất an toàn, không sợ bị người khác trộm. Nên nếu người thật sự muốn thay đổi khẩu phần của mọi người, thì có thể mua hai con heo về, heo có nhiều mỡ, nên chống đói tốt hơn."
"Heo?" Chu Oánh ngây ra rồi gật đầu: "Đúng vậy, vậy cứ quyết định như vậy, chúng ta ăn thịt heo trước, nếu không có thì mới ăn bò dê."
"Được, người mua được heo có thể trực tiếp đưa đến đây, đến lúc đó ta đảm bảo sẽ không uổng phí một giọt máu heo nào."
Sau đó Chu Oánh lại dặn dò ông ấy, nói ông ấy nếu có việc có thể trực tiếp tìm Lưu chưởng quỹ, rồi trở về thôn.
Đến buổi chiều, nàng đến không gian lấy một ít ớt ma quỷ và bột mù tạt, làm hai túi bột hơi cay lớn.
Vừa làm xong, Thu Nương ôm cái bụng to đi đến nói: "Bà chủ, người lại đang làm bột hơi cay à, nô tì ở cách vách ngửi cũng thấy sặc."
"Đúng vậy, không phải nói trên núi có sói sao, ta phải chuẩn bị một ít để phòng thân." Chu Oánh nói xong liền lấy cái ghế cho nàng ấy ngồi xuống hỏi: "Hôm nay không bận phơi đậu đũa à?"
"Cám ơn bà chủ." Thu Nương ngồi xuống rồi nói tiếp: "Hôm nay cũng sắp xong rồi, còn lại đều do đại cô và hai đứa nhỏ làm."
"Xem ra cuộc sống của ngươi cũng không tệ nha."
"Nhờ phúc của bà chủ, nếu không Thu Nương cũng không có phúc như vậy." Thu Nương xấu hổ cười.
Nói thật lòng, tuy điều kiện trong nhà không phải đặc biệt khá giả, nhưng trong lòng rất thoải mái.
Nam nhân vững chãi, chịu làm cũng biết thương người.
Đại cô cũng không giống nhà người khác, hay kiếm chuyện và hay lên mặt, ngược lại giúp họ không ít, chuyện này làm nàng ấy cảm thấy rất hạnh phúc.
"Vậy cứ sống cho tốt, Điền đại ca là người đàn ông có thể giao phó cả cuộc đời." Chu Oánh lại đưa cho nàng ấy khoảng nửa cân bột hơi cay: "Bây giờ thời thế không yên bình, cứ giữ lấy để phòng thân."
"Vậy nô tì không khách sáo nữa." Thu Nương nhận lấy nói.
"Ngươi a, nếu đã thoát khỏi kiếp nô lệ, thì đừng cứ nói nô tì nô tì, nghe rất kỳ quặc."
"Cho dù thoát khỏi kiếp nô lệ, người vẫn là bà chủ của nô tì, điều này sẽ không thay đổi trong kiếp này."
"Ngươi ấy..." Chu Oánh cười lắc đầu, dọn dẹp bột hơi cay rồi dẫn nàng ấy đi vào nhà.
Sau đó hai người ngồi xuống uống miếng nước, trò chuyện, Thu Nương cảm thấy eo đau liền trở về.
Còn Chu Oánh thì lấy một phần bột hơi cay ra ngoài đưa cho trưởng tộc, để ông ta đưa cho mọi người trong đội tuần tra để phòng thân.
Vào buổi tối, phu thê hai người vào không gian chọn hai con lợn béo khoảng một tuổi.