Chương 305: Cạm Bẫy
Chương 305: Cạm Bẫy
Chương 305: Cạm Bẫy
Sáng sớm ngày hôm sau, liền mang bột hơi cay và con heo đến thôn trang.
Sau đó Cố Thừa Duệ lái xe ngựa lên trấn, Chu Oánh thì ở lại thôn trang để ăn bữa tiệc giết heo.
Đến buổi chiều, mang theo năm cân sườn heo và hai cân thịt ba chỉ về nhà.
Còn bên Cố Thừa Duệ, vào nửa buổi chiều, có người đến cửa xin xem bệnh, vừa hay là khoa ngoại mà Cố Thừa Duệ giỏi nhất, sau khi xác định là Vương gia, một hộ gia đình giàu có trên trấn, liền cầm hộp thuốc đi theo.
Nhưng khi đi đến bên ngoài Vương gia, bước chân Cố Thừa Duệ dần chậm lại.
Hắn không chỉ đến Vương gia một lần.
Mỗi lần đến, bên ngoài đều có người gác cổng canh gác, hơn nữa con đường xung quanh đều được dọn dẹp đến không còn hạt bụi nào.
Nhưng bây giờ, đừng nói đến giấy, lá cây bay khắp đường phố, thậm chí còn có phân chó, phân mèo lẫn vào bên trong.
Thậm chí cửa lớn của Vương gia mà bình thường hay ra vào, bây giờ không thấy một bóng người nào.
Sau khi quan sát đến đây, hắn liền bắt đầu cảnh giác, chẳng lẽ Vương gia đã xảy ra chuyện gì, hay là...
Nghĩ vậy hắn liền nhìn người đang dẫn đường cho mình, nhanh chóng phát hiện ra mình đã sơ ý.
Bởi vì người này thực sự quá ốm, ốm đến mức có hơi biến dạng.
Tuy tình hình bây giờ không tốt, nhưng với bối cảnh của Vương gia thì cũng không đến nổi để hạ nhân đói đến mức này, vậy...
"Sao lại dừng rồi, nhanh lên, lão gia bọn ta còn đang đợi ngươi xem bệnh đó." Người dẫn đường thấy hắn dừng lại, lập tức quay lại thúc giục.
"Không phải Tam di nương nhà các ngươi biết y thuật sao, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu, ta đột nhiên hơi đau bụng, ta phải đến nhà xí giải quyết một lát." Cố Thừa Duệ thăm dò xong, liền quay người chạy đến một nhà xí công cộng.
"Đừng mà, trong phủ bọn ta cũng có nhà xí mà, vẫn nên đến phủ đi." Người dẫn đường lập tức chạy đến cản đường hắn.
"Không được, lão gia nhà các ngươi ưa sạch sẽ, dùng nhà xí trong phủ các ngươi, còn phải đợi lão gia nhà các ngươi đồng ý, lúc đó mọi thứ đã muộn rồi." Cố Thừa Duệ giãy ra khỏi hắn ta rồi tiếp tục thăm dò.
Người dẫn đường nghe xong cũng ngây ra, thật không ngờ trên đời này lại có người ưa sạch sẽ đến vậy, vội vàng kéo hắn lại nói: "Ta chạy nhanh chút là được, ngươi cứ đi theo ta đi."
Cố Thừa Duệ nghe vậy liền biết hắn ta đang nói dối, bởi vì chuyện đi nhà xí phải có sự đồng ý của lão gia vốn dĩ là do hắn bịa ra.
Lại nhìn thái độ lo lắng của hắn ta, khiến hắn càng thêm chắc chắn rằng Vương gia này là một cái bẫy.
Nên khi thấy hắn ta lại quấn tới, hắn lập tức ra tay bẻ ngược cánh tay hắn ta ra sau lưng.
Tiếp đó đá một cái vào sau gối hắn ta, đợi sau khi hắn ta quỳ xuống liền bẻ cánh tay hắn ta lên, áp hắn ta xuống đất rồi mới dừng lại hỏi: "Ngươi là ai, người trong Vương phủ lại là ai."
"Khụ khụ, a a." Người dẫn đường hồi thần lại, vội vàng giãy giụa vài cái nhưng vốn dĩ không có ích gì, hơn nữa càng vùng vẫy thì càng đau, chỉ có thể hét lớn: "Đại gia, đại ca, cứu mạng a, cứu mạng."
Tuy hắn ta đang cố gắng hét lớn, nhưng bởi vì đang cúi đầu bị đè lên, nên âm thanh phát ra nhỏ, cũng không đạt đến âm lượng như mong đợi, chỉ có Cố Thừa Duệ nghe rõ ràng, còn người trong cửa có thể nghe thấy động tĩnh đã không tệ rồi.
Cố Thừa Duệ lập tức dùng sức bẻ cổ tay hắn ta, sau đó nghiêng người hỏi trong tiếng rên rỉ của hắn ta: "Người bên trong là ai, thành thật nói ta biết, nếu không ta liền lấy cái mạng ngươi trước."
Nói xong liền lấy dao phẫu thuật trong hộp thuốc ra, lắc qua lắc lại trước mặt hắn ta.
Dao phẫu thuật bằng nhôm, dưới ánh nắng liền phản chiếu ra ánh sáng sắc bén, chói đến mức người dẫn đường không thể mở mắt.
Đương nhiên Cố Thừa Duệ không có ý muốn khoe khoang, sau đó liền trực tiếp áp lên mặt hắn ta, lướt nhẹ một liền xuất hiện một vết thương đang chảy máu.