Chương 306: Nhảy Ra
Chương 306: Nhảy Ra
Chương 306: Nhảy Ra
Mà người dẫn đường chỉ cảm thấy trên mặt hơi lạnh, rồi cảm thấy có một cái gì đó đang chảy, nhỏ giọt xuống đất mới nhìn rõ đấy là máu, lập tức bị dọa đến run lẩy bẩy.
Cố Thừa Duệ cười khinh nói: "Sao vậy, cây dao này của ta có thể cắt đứt sợi tóc trên lưỡi dao, cắt đứt khí quản của ngươi có thể nói chỉ là chuyện nhỏ."
Nói xong liền đặt dao lên cổ hắn ta.
Lần này người dẫn đường không dám cử động nữa, sau đó dập đầu ầm ầm: "Bên trong, bên trong, có mai phục, là, là người khuân vác trước kia của xưởng xay."
Cố Thừa Duệ sửng sốt hỏi: "Nói vậy là các ngươi đến Dương Vị Cư cướp trước, sau đó bị nhóm người kia bắt?"
Một bên khác, người mai phục mai trong sân, vốn đã nghe được âm thanh đưa người đi, nhưng nửa ngày không thấy bọn họ đi vào, không thể làm gì khác hơn là phái vài người đi ra xem sao.
Đúng lúc nghe được câu hỏi của hắn lập tức hô to: "Chính là ông nội ta, hôm nay xem chúng ta xử gọn ngươi thế nào."
Nói xong trực tiếp xông vào, Cố Thừa Duệ thấy vậy lập tức đá người dưới chân bay tới, trúng lên người kẻ đó, cuối cùng hai người lăn vào nhau.
Đồng thời người bên trong, nghe được báo tin, lập tức cho hai mươi lăm hai mươi sáu người nhào ra, cũng nhanh chóng bao vây Cố Thừa Duệ.
Cố Thừa Duệ nhìn gậy gộc trong tay bọn họ, thì biết không thể cứng đối cứng, quay đầu chạy đồng thời lấy thuốc mê trong cái hòm thuốc, hất ra phía sau.
Mọi người thấy bột màu trắng, lập tức lui sang một bên, nhưng ít nhiều gì vẫn hít vào một ít, cho nên người hút nhiều chưa chạy hai bước đã ngã xuống.
Lần này lập tức ít đi gần một nửa số người, người tránh được lập tức chia ra bao quanh hắn.
Cố Thừa Duệ lập tức cố ý hốt hoảng hô lớn: "Ăn cướp, có người ăn cướp."
Đồng thời quan sát vị trí của cả bọn, cuối cùng theo dõi người đứng gần bên phải mình nhất.
Bởi vì hắn ta chạy nhanh nhất, hơn nữa vũ khí trong tay là một cây quải trượng được thiết kế đặc biệt, rắn chắc không nói còn dùng rất thuận tay.
Cho nên chạy được nửa đường, đột nhiên xoay người nhào tới, lúc hắn ta không phản ứng kịp, lấy dao phẫu thuật chém vào mặt hắn ta.
Người đó bị giật mình, né tránh theo bản năng, trong nháy mắt, Cố Thừa Duệ tiến lên cướp quải trượng trong tay hắn ta.
Đồng thời lộn một vòng, nhặt dao phẫu thuật lên, ném hòm thuốc dưới chân tường.
Lúc người phía sau đuổi tới, trực tiếp dùng chiêu gậy quét ngàn quân, đánh người tới đau đớn, chỉ có thể nằm dưới đất ôm chân lăn lộn.
Lúc này Cố Thừa Duệ mới đứng lên, tay phải cầm quải trượng đánh với bọn chúng, tay trái cầm đao phẫu thuật, thỉnh thoảng đánh lén vài cái.
Trong khoảnh khắc đã bị hắn đánh ngã năm người, trong đó ai cầm vũ khí cũng bị chém một dao lên tay, mặc dù không đến mức mất mạng, nhưng nếu không nhanh chóng xử lý, tuyệt đối sẽ chảy hết máu mà chết.
"Tiểu tử ngươi thật độc ác." Lúc này một ông lão khá lớn tuổi nhức mình nhức mẩy nói.
"Không bằng ngươi, không chỉ lòng dạ ác độc, mà còn mặt dày. Sau khi cướp bóc đã bị phạt, không chỉ không cụp đuôi làm người, mà còn dám trả thù. Chẳng lẽ ngươi không sợ những người này mất mạng sao, đúng là ích kỷ đến cùng cực." Cố Thừa Duệ tràn đầy châm chọc khích bác nói.
"Thôi đi, hôm nay ai sống ai chết thì dựa vào bản lĩnh, mọi người cùng tiến lên." Ông lão nghe xong da già trên mặt giật giật cắn răng nói.
"Bây giờ rút lui còn kịp, nếu không chờ người của đội tuần tra thì đã muộn rồi." Cố Thừa Duệ nói xong trực tiếp tấn công về phía ông lão.
Nếu như không đoán sai, người này chính là thủ lĩnh của bọn chúng.
Nghĩ tới đây thì chiêu nào cũng ra đòn hiểm với ông ta, trước tiên đánh đầu đó, rồi lại đánh mông chó, cuối cùng chính là đánh giữa lưng.
Mặc dù chỉ đánh trúng cánh tay, nhưng trực tiếp khiến đối phương rối loạn trận cước, tiếp đến bay lên trực tiếp đạp ngay ngực đối phương.