Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 307: Bị Thương

Chương 307: Bị Thương Chương 307: Bị Thương Chương 307: Bị Thương
"Phụt..." một tiếng, ông lão phun ra một hớp máu, sau đó bị đá ra xa gần một trượng, té xuống đất không đứng dậy nổi.

Nói thì chậm, những chỉ là chuyện trong nháy mắt, khiến mấy người đang bao vây trợn tròn mắt, không ai dám tiến lên nữa.

Lúc này người tuần tra cũng tìm tới theo tiếng kêu tìm, sau khi thấy một đám người ở đây rồi nói: "Tại sao lại là các ngươi, trạm trưởng vừa thả các ngươi lại gây chuyện?"

Sau đó thủ lĩnh đi về phía Cố Thừa Duệ nói: "Cố đại phu, huynh không sao chứ?"

"Không sao, nhưng những người này phải nghiêm túc xử lý, thật sự còn ác hơn thổ phỉ." Cố Thừa Duệ nhìn mọi người nói.

Những người dân tị nạn nghe vậy lập tức để tay gậy gộc trong tay xuống nói: "Oan uổng quá, chúng tôi không có, tất cả đều là trưởng thôn kêu chúng tôi làm."

"Đúng, đúng, lần trước con trai thứ hai của ông ta cướp tửu lâu, kết quả đều bị bắt hết, sau khi ra ngoài, một chết một thương. Cho nên mới lợi dụng chúng tôi giúp ông ta báo thù."

"Đúng, lương thực của chúng tôi, đều bị mấy thân tín của ông ta giữ, không nghe lời ông ta thì sẽ bỏ đói chúng tôi."

Ông lão vốn muốn giùng giằng bò dậy, nghe vậy tiếp nôn ra ba ngụm máu, trực tiếp ngất xỉu.

Thủ lĩnh nghe xong, mặt trực tiếp đen, sau đó phất phất tay với binh lính, sau đó bắt hết tất cả mọi người nói: "Cố đại phu, phiền huynh đi cùng chúng ta một chuyến."

"Cũng được." Cố Thừa Duệ nói xong xách hòm thuốc lên đi cùng.

Sau khi đến nha môn, Điền Kính Trung nghiêm túc thẩm vấn từng người, sau khi biết được đúng là trưởng thôn uy hiếp, trực tiếp bắt hơn mười thủ phạm cùng với người nhà của bọn chúng xử tử.

Trong đó gồm có năm người bị thương, cũng tiết kiệm tiền thuốc.

Có điều những người khác mặc dù được thả, nhưng trực tiếp trục xuất khỏi trấn Thanh Thủy, cũng thông báo cho cả huyện.

Vì vậy khi liên tục xua đuổi, chỉ hai ngày đã đuổi khỏi huyện Vận Hà.

Đoàn người không thể làm gì khác hơn là mang theo số lượng lương thực không nhiều xuôi xuống phía nam.

Dĩ nhiên đây là nói sau.

Bên này Cố Thừa Duệ sau khi ra khỏi nha môn, thì về thẳng hiệu thuốc, sau đó tìm Lạc đại phu bôi thuốc cho hắn.

Mặc dù hắn không có bị thương, nhưng cũng bị đánh hai gậy, một gậy ở lưng, một gậy trên đùi, mặc dù không thể chết người, nhưng cũng bầm tím rất là dọa người, hắn cũng không dám kêu Chu Oánh bôi thuốc cho hắn.

Sau khi xong việc, Lạc đại phu vỗ tay nói: "Được rồi, ngươi là người trong nghề cũng không cần ta dặn dò nhiều, hai ngày nay cứ nghỉ ngơi cẩn thận."

"Hay là thôi đi, ở nhà thì sẽ bị lộ." Cố Thừa Duệ vừa mặc áo vừa nói.

"Ngươi đó, sau này phải chú ý, không đánh lại thì chạy, cũng đừng có mà cố. Ngươi nói xem nếu ngươi xảy ra chuyện gì, Chu nha đầu phải làm sao."

"Ta biết, nhưng đôi khi có tránh cũng không tránh khỏi, chỉ có thể đón nhận khó khăn mới là lựa chọn tốt nhất."

Lạc đại phu nghe xong lắc đầu, không để ý đến hắn nữa, mà là thu dọn đồ rồi xoay người đi ra ngoài.

Cố Thừa Duệ thấy vậy ngồi uống hai ly nước, nghỉ ngơi một lát, giờ mới kêu Cố Thừa Hỷ đánh xe về nhà.

Buổi tối, Chu Oánh không có chuyện gì làm, cố ý hấp hai con cua lớn, làm một đĩa tôm xào cay, thêm nửa nồi canh sườn hầm bắp.

Cố Thừa Duệ thấy bữa tối phong phú trên bàn, khóe miệng không khỏi giật giật, nếu là trước kia hắn nhất định sẽ ăn vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể ăn xương sườn.

Chu Oánh thấy vậy tò mò hỏi: "Chàng sao thế, chẳng phải chàng thích ăn cay lắm sao, sao lại không ăn tôm."

"Nàng ăn đi, ta nóng trong người nên đau răng, hôm khác có cơ hội lại ăn." Cố Thừa Duệ vừa gặm xương sườn vừa trả lời.

Chu Oánh nghe hắn nói vậy cũng không nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm xong, cố ý pha cho hắn bình trà lạnh nói: "Hôm nay trời nóng, chàng ở trấn trên phải uống nhiều nước nha."
Bình Luận (0)
Comment