Chương 308: Đùa Chút Thôi
Chương 308: Đùa Chút Thôi
Chương 308: Đùa Chút Thôi
"Nàng cũng vậy, bây giờ trời nóng quá, nhớ mỗi ngày uống hai bình nước hoắc hương chính khí* tránh cảm nắng."
(*một loại thuốc trung y)
"Ta sẽ uống." Chu Oánh nói xong, đứng dậy đốt khoanh nhang muỗi để trong phòng.
Vừa vặn có người đến xem bệnh, Cố Thừa Duệ đứng dậy đi xem bệnh.
Chờ khi hắn tiễn khách rồi, Chu Oánh mới phát hiện chân hắn hơi khập khễnh, hơn nữa bả vai cứng đờ, cho nên chờ hắn quay lại thì trực tiếp hỏi: "Chàng không nóng trong người, chàng bị thương có đúng không?"
Cố Thừa Duệ sửng sốt rồi lắc đầu nói: "Đâu có, ta làm đại phu, cũng không phải ra chiến trường, chúng ta thu dọn nhanh đi, vào không gian."
Chu Oánh nghe xong tức giận hừ lạnh, sau đó xuống giường đất đi tới bên cạnh hắn, giơ tay lên định lột áo của hắn.
Cố Thừa Duệ vội vàng nắm nàng tay nói: "Đừng, là bị thương, nhưng không có vết thương hở, chỉ bị bầm thôi."
"Thật?" Chu Oánh ngẩng đầu mặt không hề tin.
"Thật, giờ ta đã nói rồi cũng đâu cần thiết lừa gạt nàng mà." Cố Thừa Duệ nói đến đây, cuối cùng vẫn kể lại chuyện hôm nay suýt sa vào bẫy cho nàng: "Nhưng nói thế nào, bọn họ đã đi rồi, chúng ta cũng có thể thở phào."
Chu Oánh nghe xong tức giận cắn một cái trên mu bàn tay hắn nói: "Sau này còn dám nói dối phạt chàng ăn xoài một tháng."
"Nha đầu xấu xa này, biết rõ ta dị ứng xoài còn kêu ta ăn, nàng muốn mưu sát phu quân hả." Cố Thừa Duệ sửng sốt cười mắng.
Bốn chữ mưu sát phu quân, khiến Chu Oánh lập tức nhớ lại thân phận phu thê của hai người, cũng nghĩ đến cuộc sống phu thê của hai người, nhất thời mặt đỏ lên, tức giận liếc hắn một cái.
Đồng thời Cố Thừa Duệ mượn ánh đèn dầu, nhìn đường nét mông lung của nàng, ánh mắt thẹn thùng linh động, cảm thấy cổ họng thít chặt.
Sau đó trực tiếp ôm nàng vào lòng, vội vàng hôn môi của nàng.
Tình cảm bị đè nén rất lâu, quen thuộc mà xa lạ bị móc ra, như cùng củi khô lửa cháy vậy không thể dừng lại.
Ngay tại lúc hai người không kịp chờ đợi muốn tiến thêm một bước, Cố Thừa Duệ lại hít một hơi khí lạnh.
Hai người cũng tỉnh táo, sau đó hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười, nhưng rất nhanh lại hôn nhau.
Nhưng lần này chỉ là thuần túy hôn, là một loại hưởng thụ, cũng là một loại hoài niệm.
Sau khi kết thúc nụ hôn, rất nhanh lại hôn nhau tiếp.
Liên tục mấy lần, cho đến khi Chu Oánh cảm thấy môi sưng, mới ngừng lại, vịn vai hắn rồi nói: "Để ta xem vết thương của chàng."
"Thật sự không sao, chỉ bị bầm, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe." Cố Thừa Duệ lắc đầu nói.
"Không tin." Chu Oánh lắc đầu nói.
Hắn lại là một người có lực tự chế rất mạnh, nếu không hai người cũng sẽ không bên nhau gần hai năm, còn trong sạch, cho nên nếu chẳng qua chỉ bầm, sẽ không đau đến nhe răng khi vừa chạm vào đâu.
Cố Thừa Duệ nhìn gương mặt nghiêm túc của nàng, cười hôn một cái lên môi nàng nói: "Có phải ăn chay hai năm, nên muốn ăn mặn không."
Chu Oánh giật mình, sau khi biết ý của hắn là gì, tức giận nhéo một cái bên hông hắn nói: "Chim nhỏ không muốn có phải hay không?"
"Đừng mà, chỉ đùa chút thôi, ta cho nàng xem còn không được sao, nhưng mà nên vào không gian đi, vừa vặn đi tắm, nóng chết ta." Cố Thừa Duệ vội vàng nắm tay nàng nói.
"Vậy phải xem chàng có thể tắm hay không." Chu Oánh nói xong, xoay người cài cửa lại, sau đó đưa hắn vào không gian.
Sau khi vào phòng ngủ trong biệt thự, Cố Thừa Duệ tìm ra dầu hoa hồng mới cởi áo ra nói: "Nàng nhìn giúp ta xem thế nào?"
Chu Oánh thấy vết thương đã sưng thành màu tím đen hỏi: "Là Lạc đại phu bôi thuốc cho chàng?"
"Đúng, lúc ấy ta đau suýt hét toáng."
"Ta thấy thôi thì chụp X quang đi, vết thương có hơi nặng." Chu Oánh nói xong kéo hắn vào phòng phẫu thuật, sau đó mở máy chụp cho hắn một tấm.
Cố Thừa Duệ nhận hình xem rồi nói: "Đúng là chấn thương xương thật, cũng may chẳng qua chỉ gãy xương nhẹ, tĩnh dưỡng kỹ là được."