Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 309: Nghỉ Phép

Chương 309: Nghỉ Phép Chương 309: Nghỉ Phép Chương 309: Nghỉ Phép
"Ta thấy chàng nên ở nhà nghỉ dưỡng mấy ngày đi, chờ hết bệnh rồi lại đến hiệu thuốc." Chu Oánh thở phào nhẹ nhõm rồi khuyên nhủ.

"Cũng được, đúng lúc bây giờ hiệu thuốc không bận rộn quá, ta ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày."

"Được rồi, ta chà lưng cho chàng, bôi thuốc xong chàng cứ trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi đi." Chu Oánh nói xong lại cùng hắn đến phòng tắm.

Sau đó đổ nửa chậu nước ấm, lau lưng cho hắn.

Chờ hắn tắm xong rồi, dùng thuốc đỏ xử lý vết thương một lần nữa, bôi cho hắn ít dầu hoa hồng, cuối cùng dùng băng gạc quấn hai vòng, để đề phòng còn đặt chai dầu trên đầu giường.

Xong xuôi thì giúp hắn lại mặc lại áo lót mới: "Được rồi, chàng nghỉ ngơi đi, ta bận chút việc."

Lần này Cố Thừa Duệ không kiên trì nữa, bởi vì hắn phát hiện vết thương trên lưng càng ngày càng đau, ngay cả đứng cũng hơi tốn sức.

Không thể làm gì khác hơn là uống một muỗng bột tam thất để dễ ngủ.

Mà sau khi Chu Oánh xong việc, chuyện đầu tiên là cho các động vật trên thảo nguyên ăn, sau đó lập tức lên núi bận rộn.

Sau khi hoàn tất, ngâm một trăm cân bột mì đen, gói năm trăm cái bánh bao nhân thịt gà nấm hương mộc nhĩ, năm trăm cái bánh bao nhân thịt dê cà rốt, còn lại gói chừng ba trăm cái bánh bao nhân thịt bò.

Xong việc, dùng tinh thần lực vớt một con cá lóc hoa dưới sông, sau đó dùng niêu đất hầm một niêu canh cá, bỏ vào nhà kho, giờ mới rời không gian đi ngủ.

Sáng hôm sau, hai người uống canh cá lóc hoa, ăn bánh bao nhân thịt gà.

Sau khi ăn xong, Chu Oánh đánh xe ngựa đưa Cố Thừa Hỷ tới hiệu thuốc, xin nghỉ cho Cố Thừa Duệ.

Sau khi ra ngoài, tới tửu lầu một vòng, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì rồi, mới đánh xe ngựa định trở về.

Không nghĩ tới vừa ra cửa sau, lại thấy Cố Thừa Hỷ đung đưa chân ngồi trên xe ngựa, sửng sốt tiến lên hỏi: "Sao đệ lại tới đây, hiệu thuốc không có khách?"

"Xin nghỉ, không phải tam ca của ta bị thương sao, cho nên tiểu đệ muốn trở về học với tam ca, tiện thể giúp tẩu một tay." Cố Thừa Hỷ ngẩng đầu trả lời.

Chu Oánh giật mình nói: "Cũng tốt, bây giờ ngoài đường không an toàn nữa, một đứa nhóc như đệ một mình chạy tới chạy lui người trong nhà cũng không yên tâm."

"Ta đã mười hai rồi, không phải con nít."

"Một nửa nhóc lớn con được chưa." Chu Oánh nói xong cũng không cho cậu cơ hội phản bác, trực tiếp đánh xe ngựa về nhà.

Trên đường phát hiện, trấn trên có rất nhiều người đánh hoặc là đẩy các loại xe, đến thôn Thượng Hà lấy nước.

Còn một loại xe, nói là xe cũng không đúng, chỉ có hai bánh xe, bên trên có một giá đỡ.

Giá đỡ bên trên lợi dụng nguyên lý đòn bẩy cân bằng, thân cây thẳng đứng to bằng bắp đùi, phía trước điểm tựa cột bằng thòng lọng, vừa vặn có thể xuyên chừng mười thùng nước, đầu còn lại thì cần người điều khiển để tiến lên.

Trừ đi chậm một chút hiệu suất cũng không kém hơn xe bò.

Cố Thừa Hỷ cũng tò mò hỏi: "Tam tẩu, tẩu biết đó là xe gì không?"

"Không biết, nhưng trông không tệ, người phát minh còn rất thông minh." Chu Oánh lắc đầu nói.

"Chúng ta cũng có thể làm một cái, cũng tiết kiệm mỗi ngày gánh nước tưới đất."

"Vậy phải hỏi thợ mộc xem."

"Về nói với cha ta một tiếng, không chừng có thể làm được đó."

Khiến nàng không nghĩ tới là, ngày hôm sau trong thôn đã xuất hiện loại xe đẩy đó, hơn nữa còn tinh xảo hơn cái trước nhiều, cũng giúp các nam nhân trong thôn mỗi ngày nấu nước tưới đất thoải mái hơn.

Dĩ nhiên sau sự tuyên truyền của Cố Thừa Hỷ, người trong thôn đều biết chuyện Cố Thừa Duệ bị thương.

Vì vậy các nhà ít nhiều gì cũng mang theo chút quà đến cửa hỏi thăm sức khỏe, có người tặng trứng gà, có tặng bột mì đen, cũng có người tặng rau phơi khô và thịt muối, thậm chí trưởng tộc và trưởng thôn cùng với nhà Điền Gia Vượng còn tặng một con gà mái.
Bình Luận (0)
Comment