Chương 310: Chó Sói Xuống Núi (1)
Chương 310: Chó Sói Xuống Núi (1)
Chương 310: Chó Sói Xuống Núi (1)
Chu Oánh cũng không chút khách khí nhận hết, tất nhiên cũng không nhận không, mỗi nhà sẽ đem về ít bánh đậu xanh cùng một ít đồ ăn vặt.
Đảo mắt bảy ngày trôi qua, vết thương của Cố Thừa Duệ rốt cuộc cũng lành.
Bảy ngày này, ban ngày Cố Thừa Hỷ vừa học tập, vừa ở cùng Cố Thừa Duệ.
Chu Oánh thấy vậy cũng yên tâm rất nhiều, vì vậy buổi trưa nấu xong mâm cơm, thời gian còn lại chính là may quần áo may vỏ chăn, thậm chí còn đi theo Điền đại tỷ học may giày.
Mà cuộc sống trong thôn, mặc dù mệt nhọc, nhưng cũng dần dần ổn định.
Tối hôm đó, mọi người đang ngủ say, đột nhiên tiếng chiêng trống dồn dập vang lên, lay tỉnh mọi người từ trong mơ.
Tiếp theo nghe có người hô lớn: "Chó sói xuống núi, chó sói xuống núi, đàn ông các nhà các hộ dậy đánh chó sói."
Vừa nghe tiếng hô, mọi người lập tức tỉnh ngủ, nhưng đa phần là sợ hãi, vì vậy chỉ chốc lát trong thôn toàn là tiếng kêu khóc.
Đồng thời Cố Thừa Duệ cũng nghe được âm thanh, ngồi dậy lên mặc quần áo rồi nói với Chu Oánh: "Ta ra xem tình huống, chờ khi ta rời khỏi đây nàng cài cửa lại, ta không gọi nàng thì nàng tuyệt đối không được mở cửa."
"Không được, vết thương của chàng còn chưa lành đâu, để ta đi cùng chàng." Chu Oánh lắc đầu nói.
Cố Thừa Duệ chần chờ một chút nghĩ đến không gian của nàng, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý dẫn theo nói: "Vậy lát nữa là nàng đừng có làm chuyện dại dột, nhất định phải theo sát, nếu thấy không thích hợp thì nhanh vào không gian. Đúng rồi, cầm theo cái nỏ, với mười mũi tên."
"Chàng cũng cẩn thận một chút, không cần thiết thì đừng tới gần." Chu Oánh nói xong vẫn lấy đồ ra cho hắn, nhưng đồng thời lấy ra một túi bột ớt, cùng hai túi thuốc mê, cùng với một cái ná thun bằng gân bò.
Cố Thừa Duệ thấy vậy lại không yên tâm dặn dò nàng mấy câu, lúc này hai người mới ra ngoài.
Lúc này bên ngoài đã đèn đuốc sáng choang, khắp nơi trên đường lớn đều là người vội vàng cầm đuốc, hơn nữa phần lớn đều chạy xuống núi.
Hai người nhìn nhau lập tức đi theo.
Sau khi đến nơi mới phát hiện, người và chó sói đang giằng co cách một chiến hào, trong hầm còn có hơn mười con chó sói đang hấp hối.
Đồng thời chung quanh mùi tiêu rất nồng, xông thẳng vào mũi từng người, mà chó sói rõ ràng cũng không chịu nổi.
Nhất là sói đầu đàn, đứng giữa sườn núi có vẻ đứng ngồi không yên, rõ ràng chưa quyết định được có nên tấn công hay không.
Trưởng tộc thấy Chu Oánh, nhất thời cười lớn: "Chu nha đầu, cái bột ớt gì đó của ngươi, còn có tác dụng hơn lửa. Thật là giống như rắn gặp hùng hoàng, khắc tinh nha."
"Quả thật, nếu không phải trong tay chúng ta có cái này, sợ rằng tối hôm nay thôn Thượng Hà chúng ta toi rồi." Tiền Thập Tam phụ họa theo.
"Có tác dụng là được, nhưng chó sói cũng không ít nha, không biết có thể kéo dài được bao lâu." Chu Oánh nhìn trên núi khắp nơi đều là mắt xanh, da đầu tê dại nói.
Tiền Thập Tam nghe xong lập tức lo lắng nói: "Vừa rồi tính đại khái, ít nhất cũng tầm sáu mươi bảy mươi con, chỉ hy vọng chúng mau rút lui."
"Chó sói rất có kiên nhẫn, sợ rằng sẽ không đi dễ dàng đâu." Cố Thừa Duệ nói.
Sau đó đưa bột ớt trong tay cho Tiền Thập Tam thúc nói: "Chia nhỏ ra, sau đó ném về phía chó sói, thử xem hiệu quả."
"Vậy chúng ta sẽ không khách sáo." Tiền Thập Tam ngửi mùi, lập tức cười nhận lấy, sau đó chia cho mọi người.
Sau khi tách mấy gói bột ớt ra, tìm mấy người sức lớn ném về phía đối diện, hơn nữa còn leo lên cây ném.
Một lát sau bầy sói náo động, hơn nữa con nào cũng kêu rất thảm, thậm chí không để ý mệnh lệnh đã bắt đầu bỏ chạy lên núi.
Lần này mọi người thấy rõ ràng số lượng sói, nhất thời có người mắng: "Mẹ, cộng thêm trong bẫy, nói ít cũng chừng trăm chừng con chó sói, đúng là bầy sói lớn."
"Quả thật, xem ra chúng ta phải thật cẩn thận."